Làm thơ rất ít. Và rất sợ thơ. Vì mỗi khi viết một bài thơ thế nào họa cũng tìm tới! Đau ốm, thân sơ thất sở hay biến cố gia đình. Điều này có thể rất hoang đường với số đông nhưng tôi nghĩ, cũng là sự thường đối với những bậc kỳ khu, cẩn trọng với chữ nghĩa. Làm thơ không thể là chuyện giỡn chơi được!
Vương Huy chỉ có một tập thơ duy nhất là “Lửa sâu cõi đá” do bạn bè xuất bản. Tập thơ vỏn vẹn 30 bài viết trước năm 30 tuổi. Giai đoạn này anh còn viết nhiều truyện ngắn kỳ dị như “Kẻ bán sự tỉnh thức” và “Một câu chuyện rừng rú” lưu truyền trong bạn bè, hiện đã thất lạc bản thảo. Từ đó đến nay đã mấy chục năm qua, ngỡ như anh đã dừng lại trên hành trình thơ của mình.
Gần đây, qua trao đổi với DDVN anh cho biết đã xong bản thảo một thi phẩm có tên “Khúc ca cô độc”. Tuy nhiên, anh đang phân vân có nên xuất bản hay không vì danh vọng thời nay quá bọt bèo, thơ ca quá rẻ rúng, công bố đôi khi chẳng được gì mà lại dễ mang họa nếu lỡ thơ hay quá!
Tranh Huỳnh Lê Nhật Tấn (minh họa)
Sau đây là 7 bài thơ của nhà thơ Vương Huy gửi riêng cho DDVN. Trân trọng giới thiệu cùng bạn đọc.
Chùm thơ Vương Huy
Gót rượu lang thang
Gót rượu một thời lang thang
Rừng sông núi biển
Chập chùng phiêu lãng với trăng suông
Những bước lang thang tìm thấy gì
Giữa sông núi quê hương
Ta làm một tên du lãng
Đôi giày mòn vẹt trên những nẻo đường của một kẻ bụi đời
Những bài thơ ta viết
Như một vết tử thương
Chìm sâu trong ngôn ngữ
Là vẻ đẹp quê hương
Ta đắm chìm hồn ta trong cuộc sống giang hồ
Nhớ tiếng đàn đau nhức bên ly bia
Những câu nói trần thiết những mái đầu nghệ sỹ
Bạn bè một thuở có nhau
Giờ xa lăng lắc phương trời nào
Giờ đây trong gian phòng bé nhỏ
Bên trang viết độc hành
Tái hiện lại những khoảng trời rất lạ
Ta còn nhớ những gương mặt trên vùng đất xa xôi
Những giọng nói thổ âm nguyên vẹn
Những đỉnh núi dựng lên cao ngất
Biển cả sóng vỗ trùng trùng
Ta mãi như một người lênh đênh trên chân trời ngôn ngữ
Làm kẻ bụi đường thoát thai
Thơ ta ơi mãi mãi niềm bi thiết
Với những dập bầm tiềm thức
Thơ lên lời trọn vẹn với quê hương.
Tĩnh vật - Nguyễn Hữu Cảnh Hưng (minh họa)
Làm thơ
Hồn thi ca men thi ca
Đã ngấm vào hồn ta từ sơ sinh
Trong tiếng òa khóc đầu tiên
Thấy cuộc đời là thảm kịch
Những câu thơ chấp chới không vần
Trích xuất từ hồn ta bất tận
Đêm dài như trang giấy
Rụng xuống những câu thơ bần hàn
Như một ám ảnh tiêu cự gần
Mắt ta chập chờn hồn giấy mong manh lời tình tự
Gieo xuống những con chữ gập ghềnh như thoái thác
Hoang phế mọc trong mắt
Trên những ngón tay khói thuốc
Đơn độc dưới ánh đèn quầng sáng nhỏ
Trong đêm cô quạnh lầm than
Bài thơ là hóa thân ta
Chữ nghĩa xốc dựng nhô lên
Bóng thời gian mê hoặc ngả xuống
Một bức tường loang lổ chạy dài trong óc ta
Một giọt lụy lăn xuống gương mặt
Thời gian đổ nhịp gấp ruỗi
Hạnh phúc khi sống trong bài thơ
Như lời tuyệt mệnh.
Tàn thuốc
Mi bị vứt lăn lóc
Tung tóe khói vào bụi đất
Người ta ném mi như một vật phế thải sau khi tận dụng mi hết sức
Mi nằm chung đá sỏi
Bị dẫm đạp dưới những bàn chân to bè
Số phận mi là cung cấp cho người ta những phút giây sảng khoái
Mi tạo ra sương khói mơ hồ cho những suy nghĩ
Mi kích thích người ta động não
Mi dìu trí óc con người vào vùng suy tư
Mi phá tan những cái phổi
Mi gây nghiện cho những trí thức và bình dân
Mi vừa là chất độc vừa là chất xúc tác cho những phát kiến
Người ta ném mi đi như một tàn tro
Mi đã cháy tận cùng sinh lực
Mi tàn hơi mi kiệt lực
Số phận mi bi thảm như một thi sĩ
Mà những sợi khói là chất thơ
Đời sống mi ngắn hạn
Người ta sử dụng mi cạn chất và ném mi vào cát bụi.
Bóng tối
Trong bóng tối tôi thường ẩn trú
Dào lên sức sống một sinh linh
Tôi trò chuyện với tôi một mình
Độc hành trong đêm vắng
Những con chữ chảy miên man trong bóng đêm
Như một nguồn sống ngày mai sẽ đoạn tuyệt
Tôi sống mơ hồ trong chữ
Không kéo dài thêm thân phận mình
Chữ nghĩa đội lốt thiên thần
Chữ nghĩa mang gương mặt ma quỷ
Dắt dìu tôi đi về những bến bờ siêu tuyệt
Chữ nghĩa hoài thai
Chữ nghĩa lẫm liệt
Chữ là máu của tôi tuôn chảy khắp châu thân
Trong chốn dương trần
Chữ với tôi là người bạn
Trong bóng tối cô đơn ẩm ướt
Tôi nuôi chữ âm thầm trong tim
Chữ ăn máu tôi, sống bằng máu tôi
Tôi nuôi chữ âm thầm trong đầu
Chữ ăn những tế bào tôi tê liệt
Viết để chết
Ký mã lại để nghìn sau soi rọi.
Tranh Huỳnh Lê Nhật Tấn (minh họa)
Viết đi!
Mạnh mẽ tìm một lối đi
Thoát khỏi mọi nỗi trơ lì ứ đọng
Những bài thơ ngang dọc
Viết như tử thương
Mặc những con rối đời nhảy nhót
Kinh hoàng mặt đất
Những mặt nạ người nói cười
Thơ rúc trong xương sống lạnh toát người
Thời gian xê dịch
Không gian cũ rích
Viết như một lối thoát duy nhất
Đánh bại ý định của Thượng Đế
Cười nụ cười cái chết
Mỏi mệt Bùn lầy
Thăng hoa Vượt thoát
Viết như một cơn choáng váng ngây ngất
Chữ đặt lên giấy đòn cân não
Ứa máu tươi Ròng ròng nhỏ.
Mộ trưa
Mặt trời vùi chôn tất cả
Trong nấm mộ nắng ban trưa
Bộ xương người già di động trên đường mưu sinh
Hoa nở nụ cười ngưng đọng trên khuôn mặt thời gian
Những quyển sách như những cái răng gắn khít vào nhau nghiến chặt
Mớ tóc xanh của những tán cây
Nỗi chết bất động trong những cặp mắt tối
Tôi thay áo cho những bài thơ để táng vào thời gian
Nhịp thơ đã ngừng lại
Chữ - tế bào phân hủy
Mỗi bài thơ một sinh mệnh lao khổ
Chất thơ – linh hồn ẩn khuất
Hình ảnh ám muội đến với trí não nhân sinh
Để mở ra một tầng trời khác
Nơi con người sống yên lành vô ảnh như mùi hương
Bên huyệt trưa
Mỗi thời khắc nhích dần đến tương lai là vùi chôn thơ vào vĩnh viễn
Thi thể thơ nằm gọn trong chiếc hòm lòng người
Tôi thắp lên một điếu thuốc giã từ
Mặt trời gợn sóng nắng
Tiếng mõ thời gian điểm nhịp
Chôn vùi cái cũ để tái sinh cái mới
Trong vòng luân hồi của hồn chữ
Tôi tìm thấy tôi ở nụ cười đứa trẻ thơ ngây.
Ban mai cà phê
Ban mai nắng tắt mòn chân phố
Những mảng đời hỗn độn đan xen
Quán không tiếng ca những mặt người nhếch nhác
Những vũng nước đọng bên đường
Những đảo lộn thâm tâm vùi sâu tôi vào bệnh hoạn
Dốc ngược ly cà phê và rít khói
Ban mai mở ra như một trang sách cần đọc
Gió thổi rờn mặt đường mà lòng ta tắt gió
Ngọn lửa tuổi trẻ không cháy nữa trên trang thơ
Ta vất đời mình vào một xó tối của vùng đất nhỏ hẹp
Thời gian bào mòn gương mặt
Và âm u phảng phất trong lòng
Nắng lên đi xua tan bầu trời tăm tối
Ta đi tìm một giọng nói một ý lạ
Như đời ta mấy mươi năm mòn rã
Chữ nghĩa như sỏi vụn ném lanh canh trên mặt giấy
Nắng lên hửng sáng tâm hồn
Những đám mây đen ý tưởng dần lui
Để ta soi đời ta trong cái ấm áp của nắng.
V.H