GIẢI TRÍ

'Aema' (2025) và hành trình vạch trần sự thật đau lòng về phụ nữ xứ Hàn

Hữu Việt • 05-09-2025 • Lượt xem: 399
'Aema' (2025) và hành trình vạch trần sự thật đau lòng về phụ nữ xứ Hàn

"Aema" (2025) là một bộ phim giả tưởng lấy cảm hứng từ một giai đoạn có thật trong lịch sử, thuộc thể loại hài gợi cảm. Tuy nhiên, tác phẩm không chỉ đơn thuần mang tính giải trí mà còn mang thông điệp trao quyền cho phụ nữ, đồng thời phơi bày những góc khuất của ngành công nghiệp điện ảnh Hàn Quốc.

Ngày 22.08, Netflix ra mắt "Aema", bộ phim gây chú ý ngay từ khi công bố với sự góp mặt của Hoa hậu Hàn Quốc 2006 Honey Lee cùng nữ diễn viên tân binh Bang Hyo Rin. Tác phẩm là một câu chuyện hư cấu, lấy cảm hứng từ quá trình sản xuất "Madame Aema" (1982) - bộ phim khét tiếng từng được mệnh danh là “mở màn” cho làn sóng phim gợi tình tại Hàn Quốc thập niên 1980.

Nếu "Madame Aema" của hơn bốn thập kỷ trước nổi tiếng nhờ yếu tố khiêu gợi, trở thành bộ phim người lớn ăn khách nhất lịch sử điện ảnh Hàn Quốc với hơn 300.000 lượt vé bán ra, thì "Aema" (2025) lại chọn con đường đối lập. Phim không khai thác sự gợi cảm để câu khách, mà biến nó thành ẩn dụ nhằm phơi bày mặt trái của ngành công nghiệp điện ảnh, đồng thời trao lại tiếng nói cho những nữ diễn viên từng bị bó buộc trong khuôn mẫu gợi tình trên màn bạc. Đây vừa là bản cáo trạng đanh thép về sự áp bức, vừa là lời khích lệ nữ quyền – một góc nhìn phản tỉnh để khán giả đánh giá lại cách xã hội đã đối xử với phụ nữ trên phim trường.

Cuộc chạm trán của hai nữ chính: từ đối thủ đến đồng minh

Trung tâm của "Aema" (2025) là Jeong Hee Ran (Honey Lee) - một minh tinh của thập niên 1970, nổi tiếng với hình tượng quyến rũ và giờ đây chỉ còn một bộ phim nữa để kết thúc hợp đồng với hãng Shinsung, do giám đốc Ku Jung Ho (Jin Sun Kyu) nắm quyền. Tuy nhiên, khi Ku đưa cho cô kịch bản "Madame Aema" với hàng loạt cảnh khỏa thân, Hee Ran lập tức từ chối, thậm chí tuyên bố công khai rằng mình sẽ không còn "cởi đồ" trên màn ảnh.

Nguồn: Netflix

Quyết định thẳng thừng ấy khiến Ku Jung Ho nổi giận, lập tức tìm gương mặt thay thế và đẩy Hee Ran xuống vai phụ. Người được chọn là Shin Ju Ae (Bang Hyo Rin) - một vũ công tap dance chưa từng biết đến diễn xuất. Sự xuất hiện của Ju Ae khơi dậy trong Hee Ran vừa ghen tức, vừa hoài nghi, khiến mối quan hệ giữa hai người khởi đầu bằng đối đầu.

Tuy nhiên, khi dự án bước vào quá trình quay, cả hai nhận ra rằng kẻ thù thật sự không phải là họ, mà chính là hệ thống điện ảnh bóc lột phụ nữ một cách trần trụi. Từ đó, sự cạnh tranh nhường chỗ cho sự đồng cảm và Hee Ran cùng Ju Ae dần trở thành đồng minh trong hành trình chống lại một guồng máy quyền lực bất công.

Nguồn: Netflix

Lấy bối cảnh Chungmuro- cái nôi điện ảnh Hàn Quốc được ví như “Hollywood của Seoul”, "Aema" (2025) phác họa lại lịch sử thăng trầm của điện ảnh xứ kim chi. Nếu thập niên 1960 nổi bật với dòng phim melodrama (kịch tâm lý tình cảm), rồi đến các tác phẩm phản ánh mặt trái công nghiệp hóa trong thập niên 1970, thì thập niên 1980 chứng kiến sự bùng nổ của dòng phim erotic (phim khiêu dâm nghệ thuật). Dù mang danh nghĩa trao cho phụ nữ quyền tự chủ tình dục, phần lớn các tác phẩm cuối cùng đều khép lại bằng việc nhân vật nữ quay về gia đình, vô tình phủ nhận tinh thần giải phóng mà phim đề ra. Điều đọng lại trong tâm trí khán giả chỉ là cảnh nóng - và nữ diễn viên trở thành “vật hiến tế” cho doanh thu phòng vé.

"Madame Aema" ngoài đời thực có tới 13 phần, kéo theo hàng loạt phiên bản ăn theo, biến dòng phim erotic thành “mỏ vàng” cho nhà sản xuất. Trong "Aema" (2025), chi tiết Ku Jung Ho thản nhiên nhấn mạnh rằng ông ta chỉ quan tâm đến “vòng một của diễn viên” là một cú tát chua chát, phơi bày nhãn quan nam quyền thống trị điện ảnh. Nhiều nữ diễn viên thời kỳ ấy, dù nổi tiếng, nhưng bị giam hãm sự nghiệp trong định kiến “biểu tượng gợi cảm”, thậm chí chính họ cũng phải thừa nhận đã tham gia vào những tác phẩm “rác rưởi” để tồn tại.

Nguồn: Netflix

"Aema" (2025) cũng lật mở một mảng tối khác: những buổi tiệc kín của giới làm phim, nơi nữ diễn viên bị biến thành công cụ mua chuộc sự kiểm duyệt. Từ ngôi sao kỳ cựu như Hee Ran đến tân binh Ju Ae, tất cả đều bị lôi kéo vào những bàn tiệc nhằm “đổi lấy” sự chấp thuận cho dự án.

Nguồn: Netflix

Một trong những phân cảnh nặng nề nhất là khi Hee Ran chất vấn Ku Jung Ho: tại sao lại ép Ju Ae - còn chưa chính thức ra mắt - phải tham dự tiệc? Câu trả lời “cấp trên yêu cầu” phơi bày một hệ thống bị thao túng bởi quyền lực và thỏa hiệp, nơi phụ nữ chỉ là vật hy sinh.

Bi kịch ấy lên đến đỉnh điểm khi Mi Na (Lee So Yi) – một nữ diễn viên khác - tử vong trong một buổi tiệc vì bị ép dùng chất kích thích. Thế nhưng cái chết của cô nhanh chóng bị bóp méo thành câu chuyện bê bối để che giấu thủ phạm thật sự. Câu hỏi nhức nhối mà bộ phim đặt ra: đã có bao nhiêu sự thật bị chôn vùi và bao giờ công lý mới đến với những người phụ nữ ấy?

Từ tiếng cười châm biếm đến khoảnh khắc công lý

Nguồn: Netflix

Với sự kết hợp khéo léo giữa châm biếm và tố cáo, "Aema" (2025) dẫn dắt khán giả qua nhiều cung bậc. Có khi nhẹ nhàng, như cảnh Hee Ran mỉa mai đạo diễn vì những phân đoạn tình dục vô nghĩa, gây cười nhưng để lại dư vị cay đắng. Có khi dữ dội, như khi cô đứng giữa Lễ trao giải Đại Chung để vạch trần những buổi tiệc bẩn thỉu, tạo nên một khoảnh khắc “công lý được thực thi” đầy khoái cảm.

Dù vậy, bộ phim vẫn giữ sự chân thực khi khép lại bằng một cái kết chưa trọn vẹn. Ju Ae, dù đã đấu tranh, vẫn bị đóng khung trong danh xưng “biểu tượng gợi cảm”. Scandal họ gây ra không đủ để thay đổi cả một bộ máy. Nhưng chính sự dang dở ấy lại phản ánh một thực tế: cuộc đấu tranh của phụ nữ trong điện ảnh - và ngoài đời - không thể thành công trong một sớm một chiều. Nó chỉ có thể tiến dần từng bước và hành trình ấy vẫn đang tiếp diễn.


Tag: