ĐỜI SỐNG
Đừng để 'khi rảnh sẽ về thăm' trở thành lời hẹn mãi không thành
YangHy • 29-09-2025 • Lượt xem: 73

Cuộc sống đô thị cuốn chúng ta vào guồng xoáy vô tận của công việc: deadline, họp hành, dự án, áp lực cơm áo gạo tiền. Dần dần, những bữa cơm gia đình, tiếng cười của cha mẹ, con đường làng quen thuộc… bỗng trở thành điều mà ta hẹn: "Khi nào rảnh, sẽ về".
Nhưng có một sự thật đau lòng: thời gian dành cho người thân không phải là vô tận. Quê hương thì vẫn còn đó, nhưng những con người thân yêu có thể sẽ không chờ đợi ta mãi.
Bao lần ta nói "Tết này con sẽ về", "Hè này nhất định con sẽ về thăm", nhưng rồi lời hứa bị dời từ lần này đến lần khác, bị cuốn trôi vào lịch trình công việc bận rộn. Những cuộc gọi ngắn ngủi, những tin nhắn giờ giấc vô định không thể thay thế một cái ôm ấm áp, một bữa cơm quây quần hay một buổi ngồi kể chuyện đầu ngõ.
Khi người lớn tuổi trong nhà ngày một già hơn, sức khỏe ngày một yếu hơn, ta mới biết mỗi lần về quê thực sự là một món quà vô giá.
Vì sao lời hứa trở nên... khó thực hiện?
Vòng xoáy công việc khiến lời hứa "khi rảnh sẽ về thăm" khó thực hiện - Ảnh: DDVN
Không phải ta không yêu thương, mà là ta thường để "sự bận rộn" và "sự khẩn cấp" chiếm hết ưu tiên. Công việc có tính khẩn cấp, trong khi gia đình thường bị xếp vào mục "quan trọng nhưng không khẩn cấp". Kết quả là, ta luôn hoãn lại những điều quý giá cho đến khi… quá muộn.
Thêm vào đó, cảm giác có thể “về bất cứ lúc nào” cũng dễ khiến ta lơ là, quên rằng thời gian của cha mẹ và người thân là hữu hạn.
Quê hương vẫn ở đó, nhà vẫn còn mái ngói cũ, nhưng những người thân yêu đang già đi từng ngày. Một ngày nào đó, ta có thể quay về và nhận ra nhiều chỗ trong nhà đã mất đi tiếng cười quen thuộc. Công việc có thể làm lại, tiền tài có thể kiếm thêm, nhưng khoảnh khắc bên cha mẹ lúc họ khỏe mạnh - đó là thứ không thể mua được. Đừng để "khi rảnh" là cái cớ để kéo dài những lời hứa vô thời hạn.
Làm thế nào để giữ trọn lời hứa?
Hãy để bản thân hiện diện trọn vẹn trong những khoảnh khắc cùng gia đình - Ảnh: DDVN
Hãy biến những chuyến "về thăm" thành lịch trình cố định thay vì những lời hứa mơ hồ. Đặt ngày về quê vào lịch như một cuộc hẹn quan trọng, báo trước với sếp và sắp xếp công việc từ trước để không bị dồn nén. Khi đã lên kế hoạch rõ ràng, khả năng thực hiện sẽ cao hơn rất nhiều.
Và nếu không thể về thường xuyên, điều quan trọng là ưu tiên chất lượng hơn số lượng. Mỗi lần trở về, hãy để bản thân hiện diện trọn vẹn: tắt điện thoại trong bữa cơm, lắng nghe nhiều hơn, cùng cha mẹ nấu ăn, làm việc nhà hay đơn giản là đi dạo. Những khoảnh khắc đáng nhớ như vậy sẽ có giá trị gấp nhiều lần những cuộc gọi vội vàng.
Đôi khi để có thể về nhà, bạn cần giảm bớt gánh nặng công việc. Học cách từ chối những trách nhiệm không thiết yếu, biết ủy quyền khi có thể và cho phép mình tạm dừng vài ngày. Sự tạm dừng ấy không khiến bạn yếu đi, mà ngược lại còn giúp bạn cân bằng và trở lại công việc hiệu quả hơn.
Song song đó, hãy duy trì sự kết nối thường xuyên với cha mẹ ngay cả khi không ở gần. Một cuộc gọi video, một bức ảnh, một câu hỏi thăm cụ thể thay cho những tin nhắn chung chung sẽ khiến cha mẹ thấy được quan tâm và an lòng hơn.
Cuối cùng, đừng quên thể hiện tình cảm và lòng biết ơn. Đừng để sự ngại ngùng hay thói quen khiến những lời yêu thương trở nên xa lạ. Hãy nói lời cảm ơn, xin lỗi và thể hiện sự quan tâm khi còn có thể, bởi đôi khi chính những câu nói giản dị ấy sẽ trở thành di sản tinh thần quý giá nhất mà bạn để lại trong lòng cha mẹ.
Quê hương và gia đình không phải là điểm dừng để chúng ta ghé qua khi rảnh rỗi - đó là nơi cần được ưu tiên trong lịch sống của mỗi người.
Hãy biến lời hứa thành hành động cụ thể: đặt lịch, sắp xếp công việc, và mỗi lần trở về, dành trọn vẹn thời gian cho những người đã dành cả đời cho ta.
Đừng để "khi rảnh sẽ về" trở thành lời hẹn mãi không thành, vì có những phút giây, chỉ cần chậm trễ một bước là không thể lấy lại.