Kết nối bạn đọc

Một lá thư gửi chính mình của 10 năm sau

Nữ Trương • 26-10-2025 • Lượt xem: 84
Một lá thư gửi chính mình của 10 năm sau

Gửi tôi của mười năm sau,

Không biết khi mở lá thư này, bạn đang ngồi ở đâu. Có thể là trong căn nhà nhỏ có ban công trồng hoa giấy, hay trong một quán cà phê yên tĩnh nhìn ra thành phố đã quá quen. Cũng có thể bạn đang ở một nơi xa xôi nào đó, từng là ước mơ mà cô gái hai mươi lăm tuổi năm xưa chỉ dám viết vào nhật ký.

Tôi của hiện tại đang ngồi trong căn phòng trọ 20 m², giữa tiếng xe cộ rộn ràng ở Sài Gòn và ánh đèn vàng cũ kỹ. Hai năm kể từ ngày tốt nghiệp, tôi vẫn loay hoay trong guồng quay cơm áo gạo tiền. Mỗi sáng chen chúc trên xe máy giữa dòng người chật chội và mỗi tối lại mệt mỏi mở điện thoại xem "bí quyết làm giàu nhanh", "người trúng số 92 tỷ giờ ra sao"… Có lúc tôi cũng mơ được một lần may mắn như thế, đổi đời trong chớp mắt.

Ảnh minh họa: AI

Nhưng rồi thực tế chẳng bao giờ chiều lòng. Tiền lương không đủ mua một căn hộ, đôi khi còn chẳng đủ để mua sự bình yên. Tôi từng nghĩ: "Chắc chỉ có phép màu hoặc vé số mới cứu mình nổi."

Có lẽ khi đọc đến đây, bạn sẽ mỉm cười vì bạn biết rằng "phép màu" thật ra chẳng đến từ đâu ngoài chính đôi tay mình. Nhưng tôi vẫn muốn kể cho bạn nghe, để nhớ rằng bạn từng là một cô gái trẻ, bốc đồng và mơ mộng đến thế nào.

Trong những năm tháng này, tôi sợ mình không đủ giỏi. Mỗi lần thấy bạn bè đăng hình cưới, khoe nhà, khoe xe, trong lòng tôi lại chộn rộn. Tôi nói chưa muốn lấy chồng nhưng thật ra đôi khi cũng chạnh lòng. Tôi muốn tự lập, muốn có sự nghiệp, nhưng áp lực tài chính khiến tôi như người đi trên dây: một bước sai có thể rơi xuống vực của nợ nần và mệt mỏi.

Tôi viết lá thư này không phải để than thở, mà để nhắc nhở chính mình phiên bản của hiện tại và của tương lai rằng mọi thứ rồi sẽ khác đi, nếu ta không bỏ cuộc.

Mười năm sau, tôi hy vọng bạn đã bớt sợ hãi, đã không còn ngồi đếm từng đồng lương cuối tháng. Có thể bạn vẫn làm việc chăm chỉ, nhưng là trong công việc mình yêu thích. Tôi hy vọng bạn đã học được cách yêu thương bản thân, và biết rằng không ai cần phải giàu để được hạnh phúc chỉ cần đủ dùng để không phải sống trong lo lắng.

Bạn còn nhớ không, những đêm mất ngủ, tôi thường ngồi tính toán trong đầu: "Nếu tiết kiệm mỗi tháng 3 triệu, mười năm sau mình có bao nhiêu?" Giờ nghĩ lại thấy buồn cười, vì chẳng công thức nào đo được giá trị của trải nghiệm, của những lần thất bại, hay của những giọt nước mắt đã đổ xuống để hiểu rằng trưởng thành là một hành trình cô đơn nhưng đẹp đẽ.

Tôi không biết mười năm qua bạn đã trải qua những gì. Có thể bạn đã từng yêu, từng mất mát, từng gục ngã. Nhưng nếu bạn vẫn còn đọc được lá thư này, nghĩa là bạn đã vượt qua tất cả. Nghĩa là cô gái trẻ từng loay hoay ở Sài Gòn năm ấy đã không bỏ cuộc.

Có lẽ giờ đây bạn đã hiểu rằng, sự giàu có thật sự không nằm ở con số trong tài khoản, mà ở sự bình an trong tâm trí. Bạn không còn mong trúng số, vì bạn hiểu rằng hạnh phúc không đến trong một đêm, mà là kết quả của những ngày âm thầm cố gắng.

Tôi tin rằng bạn đã biết tiết kiệm không chỉ tiền bạc mà cả năng lượng sống. Biết nói "không" với những điều không xứng đáng. Biết chọn bạn mà chơi, chọn việc mà làm, chọn người mà yêu. Và hơn hết, biết rằng hôn nhân không phải là đích đến, mà chỉ là một phần trong hành trình học cách yêu thương đúng cách.

Nếu khi đọc lá thư này bạn đã lập gia đình, tôi mong bạn vẫn giữ trong mình một phần bốc đồng của tuổi trẻ để không bao giờ đánh mất chính mình. Nếu bạn vẫn độc thân, tôi mong bạn thấy bình yên, không còn sợ lạc lõng giữa thế giới đang chạy.

Hãy nhớ: cô gái hai mươi lăm tuổi năm xưa đã từng tin rằng cuộc sống chỉ đáng sống khi có ước mơ. Dù nhỏ bé, dù ngây ngô, nhưng ước mơ ấy là ngọn đèn dẫn đường. Đừng bao giờ để ngọn đèn ấy tắt.

Và, nếu đến lúc này bạn đang đọc những dòng này trong một buổi chiều mỏi vai, đau lưng, hay giữa một cơn gió lạnh đầu mùa, tôi chỉ muốn nhắn rằng:
Không biết là có biến cố gì hay bạn còn tồn tại trên đời không, nhưng tôi thật lòng hy vọng bạn vẫn khỏe.
Nhớ take care bản thân nhé, vì ngay bây giờ ở tuổi 25 này bạn đã bị loãng xương nặng rồi đấy! Lưng, vai gáy cũng đau âm ỉ suốt ngày. Mong là bạn đã chịu đi khám, chịu tập thể dục đều, đừng ỷ y. Sức khỏe là vốn quý nhất, bạn biết mà.

Nhớ chăm sóc bản thân thật nhiều nhé - Ảnh Pinterest

À, còn một điều nữa.
Bạn thích viết lách, nhớ không? Những đêm mất ngủ, bạn ngồi gõ bàn phím chỉ để trút nỗi lòng, để sống thêm một lần trong chữ nghĩa. Tôi tự hỏi, mười năm sau, bạn có còn yêu việc viết không? Bạn có xuất bản được cuốn sách nào khiến bạn tự hào, ngoài cuốn "Gia phả học tinh hoa" bạn đã từng đóng vai trò là Người chỉnh sửa bản in, hay lại để giấc mơ ấy nằm ngủ yên trong những file bản nháp chưa đặt tên? Dù thế nào đi nữa, tôi mong bạn vẫn còn yêu chữ, vì chỉ có viết mới khiến bạn cảm thấy được là chính mình dịu dàng, sâu sắc và tự do.

Sách "Gia phả học tinh hoa" bạn đã từng viết nè - Ảnh Nữ Trương

Cuối cùng, nếu có một điều tôi muốn nhắn nhủ nhất, thì đó là:

Đừng quên biết ơn những ngày gian khó.

Bởi chính chúng khiến bạn hiểu giá trị của bình yên, khiến bạn trân trọng từng đồng tiền làm ra, từng bữa cơm giản dị, từng khoảnh khắc được sống thật với mình.

Mười năm sau, nếu có dịp nhìn lại, tôi mong bạn sẽ tự hào mà nói: "Cảm ơn cô gái trẻ ngày ấy dù từng vụng về, bốc đồng và mơ làm giàu bằng vé số nhưng đã dám mơ, dám sống, dám kiên trì".

Vì không có cô ấy, sẽ chẳng có bạn của hôm nay.

Thương,

Tôi của 10 năm trước.


Tag: