ĐỜI SỐNG

Một phút chậm lại bên sạp báo cũ

Nguyễn Thanh Mai • 28-07-2025 • Lượt xem: 116
Một phút chậm lại bên sạp báo cũ

Giữa lòng thành phố đang thay da đổi thịt từng ngày, vẫn có những điều lặng lẽ ở lại – như những sạp báo cũ nép mình nơi góc phố, bên vỉa hè nhộn nhịp người qua. Không bảng hiệu sáng đèn, không tiếng còi xe giành đường, cũng chẳng có loa nhạc rộn ràng - chỉ là một khoảng lặng nhỏ, như cánh cửa dẫn ta bước vào một chiều không gian khác. Ở đó, thời gian như chậm lại, đưa ta ngược dòng ký ức, về với mùi giấy cũ, với những trang tin từng được chuyền tay qua bao thế hệ.
 

Thật lòng, người trẻ chúng tôi không phải thế hệ lớn lên cùng những tờ giấy báo. Chúng tôi sinh ra trong thời đại của kỹ thuật số, của công nghệ thông tin, của mạng xã hội. Vậy mà, khi dừng đèn đỏ tại một ngã tư giữa lòng Sài Gòn, tôi bị thu hút bởi một sạp báo nhỏ nép mình dưới bóng cây. Ban đầu là vì tò mò khi thấy một điều gì đó “lạc nhịp” giữa sự tất bật và vội vã dưới lòng đường, nhưng sau đó lại là sự xúc động và suy ngẫm về câu chuyện phía sau.

Sạp báo chỉ là những tờ báo được buộc thành chồng, giăng kín hai mặt tủ kính. Mỗi tờ đều có ngày phát hành mới toanh, và có những chiếc ghế nhựa nhỏ dành cho những vị khách quen đến trò chuyện với chủ quán. Tôi rất lấy làm lạ khi trong một nhịp sống bận rộn như ngày nay, đa số mọi người sẽ chọn cập nhật tin tức trên mạng cho tiện, vậy mà những sạp báo cũ kỹ vẫn kiên trì tồn tại một cách lặng lẽ đến vậy. Có người bán, có người mua, và tôi nghĩ có lẽ họ trao đổi với nhau không đơn thuần là tờ báo giấy và vài đồng bạc lẻ, mà là một niềm vui, một sự thoải mái với những điều giản dị, quen thuộc nhưng khó kiếm tìm giữa thành phố tất bật này.

Ảnh minh họa – Nguồn: Internet

Tôi lấy làm thú vị mà hỏi chủ sạp báo - một ông lão chắc ngoài 60, tóc đã bạc phơ. Ông cười rồi bảo: “Khác có mấy đâu cháu, toàn là khách quen với mấy người bạn cũ lâu lâu ghé qua trò chuyện cho đỡ buồn, đỡ cô đơn. Sạp báo này của ông bây giờ kiếm chẳng được bao nhiêu, nhưng lại mang lại niềm vui cho mấy ông bạn già, có cái chỗ để tụ tập, với lại coi như là giữ lại một góc của Sài Gòn khi xưa".

Tôi ngồi xuống chiếc ghế nhựa trước sạp báo, ngắm nhìn những vị khách xa lạ, những câu chuyện diễn ra xung quanh tôi. Tôi chợt nhận ra, sạp báo cũ kỹ này không dừng lại ở việc lưu giữ ký ức của một mình chủ sạp hay những ông lão lớn tuổi mà đó còn là một minh chứng rõ nét nhất cho sự thay đổi của thành phố không chỉ là từ quá khứ đến đến hiện tại mà còn là từng phút, từng giây trong sự chuyển động nhanh chóng của thành phố hoa lệ này. 

Những sạp báo như thế này - có lẽ không còn nhiều. Tôi chẳng biết mai này chúng có còn nữa không. Nhưng hôm nay, với tôi, chúng là một mảnh hồn rất riêng của Sài Gòn - không ồn ào, không cố gắng tồn tại, chỉ đơn giản là… vẫn ở đó, đợi ai đó tình cờ dừng lại và lặng lẽ cảm nhận.

Những sạp báo cũ kỹ ấy còn là một địa điểm cho ta cơ hội được sống chậm lại để có thể nhìn, nghe và cảm mọi thứ đang diễn ra xung quanh mình. Có lẽ trong một thành phố cuốn ta đi vào vòng xoáy của tiếng còi xe, tiếng thông báo, những deadline liên tục thì một sạp báo nhỏ lại là nơi hiếm hỏi cho ta một không gian yên tĩnh, mát mẻ và cho phép ta được dừng lại nghỉ chân. Không phải để mua vội tờ báo hay đọc vội bản tin mới ra mà là để ngẩng đầu nhìn quanh để thấy rằng nhịp sống không quá vội như ta tưởng, ảnh nắng vẫn nhẹ nhàng xuyên qua kẽ lá, chim vẫn chậm rãi xà xuống mặt đất để tìm thức ăn và các cô bán hàng rong vẫn ngồi nghỉ mệt trên vỉa hè. Từ đó, ta mới cảm nhận được nhịp sống vẫn đang diễn ra không qua lớp lọc của màn hình điện thoại mà qua tất cả các giác quan và tâm trí của chính mình.

Có lẽ, những sạp báo giấy sẽ chỉ còn trong ký ức - Internet

Tôi chào tạm biệt chủ sạp báo với một sự ngưỡng mộ vô cùng. Tôi không biết họ sẽ trụ được thêm bao lâu nhưng sự kiên trì đến ngày hôm nay của họ với một thứ đã quá cũ và có phần “không theo kịp” thời đại chỉ vì thói quen, niềm vui và mong muốn giữ lại cái quá khứ giản dị của Sài Gòn đã là điều mà hiếm ai can đảm làm. Họ làm có thể không vì lợi nhuận, họ làm chỉ vì còn yêu nghề, vì thói quen, vì nhớ những vị khách cũ và đó có lẽ là cái tâm, cái tình của một người lao động Sài Gòn xưa khiến ta vừa khó hiểu cũng vừa nghẹn lại trong lòng.

Tôi rời đi, nhưng sạp báo vẫn ở đó. Như một lời nhắc nhỏ giữa phố xá rộng dài: sống chậm lại, một chút thôi cũng đủ, đủ để thấy yêu thêm chính mình, yêu thêm những điều nhỏ bé nhất mà ta đang có.


Tag: