Kết nối bạn đọc
Nếp gấp áo, nếp gấp lòng
Nữ Trương • 03-05-2025 • Lượt xem: 37

Có những ngày lòng mình như một căn phòng lộn xộn, đầy những lo toan và áp lực chẳng biết gỡ từ đâu. Mình từng như thế, cho đến khi tìm thấy một liều thuốc giản dị: gấp từng chiếc áo, xếp từng màu sắc và để những nếp vải xoa dịu tâm hồn. Hôm nay, mình muốn kể bạn nghe câu chuyện ấy – về cách những điều nhỏ bé có thể giúp ta tìm lại bình yên. Ngồi xuống với mình một chút, nhé.
Mưa rơi lặng lẽ ngoài khung cửa, từng giọt tí tách như gõ nhịp vào lòng mình. Một buổi chiều thứ bảy uể oải, mình ngồi bệt xuống sàn, lưng tựa vào chân giường, mắt quét qua căn phòng nhỏ. Quần áo vất lung tung trên ghế, sách vở bỏ lung tung trên bàn và đâu đó là một chiếc tất đơn lẻ, như chính mình lúc này – lạc lõng giữa những hỗn độn chẳng biết bắt đầu từ đâu. Áp lực công việc như một tảng đá đè nặng ngực, những email chưa trả lời, những deadline đuổi sát sau lưng và cả những câu hỏi tự vấn chẳng bao giờ có đáp án: “Mình có đang làm tốt không? Mình có đủ không?” Tất cả như một cơn bão, cuốn mình vào vòng xoáy không lối thoát. Nhưng hôm đó, giữa cơn bão ấy, mình đã làm một việc mà chính mình cũng chẳng ngờ: đứng dậy, mở cánh cửa tủ quần áo và bắt đầu gấp áo.
Ảnh minh họa: Internet
Mình chẳng nghĩ gì nhiều, chẳng đặt mục tiêu phải dọn sạch cả tủ hay biến căn phòng thành một bức tranh hoàn hảo. Chỉ là, mình cần làm gì đó để đôi tay không còn run rẩy, để tâm trí thôi xoay vần trong những vòng lặp lo âu. Mình kéo từng chiếc áo ra, chất thành một ngọn núi nhỏ trên giường. Áo thun, áo len, sơ mi – chúng nằm đó, lộn xộn như tâm trạng mình. Rồi mình bắt đầu gấp, chậm rãi, gần như vô thức.
Áo thun màu xanh biển, mình vuốt phẳng, gấp đôi, rồi đặt sang một góc. Tiếp đến là áo trắng, áo xám, áo đen. Mình xếp theo màu sắc, rồi theo kiểu dáng – áo ngắn tay một ngăn, áo dài tay một góc. Tiếng vải sột soạt dưới tay, mùi hương thoang thoảng từ nước xả vải.
Ảnh minh họa: Internet
Có một khoảnh khắc, khi mình cầm chiếc áo len màu nâu đã lâu không mặc, mình chợt khựng lại. Chiếc áo này, mình mua trong một ngày đông lạnh giá, khi đi dạo cùng nhỏ bạn thân. Hai đứa vừa đi vừa cười, hơi thở hóa sương trong không khí, và mình đã bước vào một cửa hàng nhỏ, chọn chiếc áo này chỉ vì nó “nhìn ấm áp quá”.
Giờ đây, cầm nó trên tay, mình như thấy lại nụ cười của bạn, nghe lại tiếng cười giòn tan ngày ấy. Mình gấp nó thật chậm, vuốt từng nếp vải, như thể đang gói ghém cả một mùa đông đầy kỷ niệm. Đặt chiếc áo vào ngăn tủ, mình mỉm cười, lòng nhẹ đi như vừa tìm lại một mảnh ghép đã lạc mất từ lâu.
Gấp áo, với mình, không chỉ là dọn dẹp. Nó giống như một cuộc trò chuyện thầm lặng giữa mình và chính mình. Mỗi chiếc áo, mỗi màu sắc, đều mang một câu chuyện. Chiếc váy trắng mình mặc trong buổi tốt nghiệp, khi tim đập thình thịch vì hồi hộp và tự hào. Đôi giày thể thao sờn gót, từng cùng mình chạy qua những con đường ngập nắng, khi mình còn tin rằng mình có thể chinh phục cả thế giới. Cả chiếc khăn quàng cổ cũ kỹ mẹ đan, vẫn còn lưu lại hơi ấm của những lần mẹ kéo mình vào lòng, thì thầm: “Cứ bình tĩnh, con sẽ làm được.” Từng món đồ như một cánh cửa, dẫn mình về những ngày đã qua, nhắc mình rằng dù cuộc sống có rối ren thế nào, mình vẫn có những khoảnh khắc đáng trân trọng, những người luôn ở đó, và một phiên bản của mình – mạnh mẽ hơn mình nghĩ.
Từ hôm đó, mỗi khi áp lực bủa vây, mình lại tìm đến việc gấp áo. Có hôm, mình mở hộp trang sức, sắp xếp lại từng chiếc vòng, từng đôi khuyên tai. Một chiếc vòng bạc nhỏ xíu, mình tự mua sau khi vượt qua một dự án khó nhằn, như một lời nhắc rằng mình đã từng tự hào về bản thân thế nào. Có hôm, mình dọn lại kệ sách, xếp những cuốn sách yêu thích ngay tầm mắt, và tình cờ lật lại một cuốn tiểu thuyết cũ, đọc vài trang, rồi bật cười vì nhớ mình đã từng khóc ngon lành chỉ vì một đoạn kết buồn. Mỗi lần gấp, mỗi lần xếp, mình như đang gỡ từng nút thắt trong lòng. Những lo âu, những mệt mỏi, chúng không biến mất, nhưng chúng bắt đầu có trật tự, như những chiếc áo được xếp gọn trong tủ.
Ảnh minh họa: Internet
Gấp áo còn dạy mình một điều: cuộc sống không cần phải hoàn hảo. Có những ngày mình chỉ gấp được vài chiếc áo, rồi mệt, để nguyên cả đống trên giường. Có những ngày mình xếp sai, áo len lẫn với áo thun, màu xanh trộn với màu trắng. Nhưng chẳng sao cả. Quan trọng là mình đã bắt đầu, đã cho bản thân một khoảng lặng để thở, để sắp xếp lại không chỉ căn phòng, mà cả tâm hồn. Những gam màu trong tủ – xanh dịu, đỏ rực, xám trầm – như nhắc mình rằng cuộc sống cũng vậy, có lúc rực rỡ, có lúc uể oải, nhưng tất cả đều có chỗ của nó, chỉ cần mình dành thời gian để nhìn, để cảm, để gấp lại.
Hôm nay, mưa vẫn rơi, nhưng mình không còn thấy lòng nặng trĩu. Mình vừa xếp lại bàn làm việc – một góc cho laptop, một góc cho sổ tay, và một chiếc cốc nhỏ đựng bút. Nhìn mọi thứ gọn gàng, mình thở phào. Áp lực vẫn còn đó, những câu hỏi vẫn lởn vởn đâu đây, nhưng mình không còn sợ hãi nữa. Mình biết, chỉ cần mở tủ ra, gấp một chiếc áo, vuốt một nếp vải, mình sẽ tìm lại nhịp điệu của riêng mình. Gấp áo không phải liều thuốc chữa lành mọi thứ, nhưng nó là một cái ôm dịu dàng, một lời nhắc nhở rằng mình có thể chậm lại, có thể bắt đầu từ những điều nhỏ nhất, và mọi thứ rồi sẽ ổn thôi.
Ảnh minh họa: Internet
Nếu bạn cũng đang thấy lòng mình rối như tơ vò, hãy thử nhé. Mở một góc tủ, chọn một chiếc quần - áo, và gấp. Gấp chậm thôi, không cần vội, không cần hoàn hảo. Hãy để đôi tay dẫn lối, để những màu sắc kể bạn nghe câu chuyện của chính bạn. Biết đâu, giữa những nếp gấp ấy, bạn sẽ tìm thấy một phiên bản của mình – dịu dàng hơn, kiên nhẫn hơn, và tràn đầy yêu thương. Và nếu bắt gặp một món đồ cũ, hãy cầm nó lên, vuốt nhẹ, vì có thể nó đang chờ để thì thầm với bạn một kỷ niệm mà bạn đã vô tình để quên.