Series vlog 'Đi thôi bố ơi!' là chuyến hành trình đặc biệt mà Jun Phạm đã chắt chiu và dành tặng cho bố, cũng như để kết lại một năm trôi qua. Đây không đơn thuần là một chuyến đi chơi, là 'content của nghệ sĩ' mà còn là kỉ niệm và tình yêu mà có lẽ nhiều người trong chúng ta luôn muốn tặng cho bố mẹ nhưng ít khi có dịp.
Xem thêm:
Jun Phạm đưa 'người đặc biệt' du ngoạn cao nguyên
Jun Phạm rủ bố lên rừng cắm trại, hoài niệm '1900 hồi đó'
Nói về nỗi đau giữa đại ngàn
Trong chuyến đi này, Jun không những có dịp thăm hỏi bố nhiều hơn, nói về những chuyện từ vĩ mô như chủ nghĩa hiện sinh đến cả những thói quen thường nhật. Mà ở tập 5 vừa lên sóng, trước thềm Giáng Sinh, hai bố con còn có dịp trải lòng về sự mất mát đã trải qua 15 năm trong gia đình và sự ra đi của mẹ trong mùa Noel năm đó.
Trong đời có những biến cố không thể tránh, đôi khi ta không có cách nào để giữ lại điều gì đó hay ai đó sắp phải ra đi. Những chuyện đó về sau có thể sẽ luôn khiến mình cảm thấy xúc động, nhói đau mỗi khi nhắc đến. Khoảnh khắc bố nắm chặt tay Jun khi nhắc đến mất mát đã qua chính là sự hiện hữu rất rõ của tình cảm gia đình thiêng liêng. “Đàn ông sao hay rơi lệ quá”, bố Jun nói với một nụ cười dịu dàng khi nhớ đến người bạn đời. Là một người hay cười và nói những điều ấm áp, ngay cả trong những lúc xúc động thì bố vẫn truyền đi được năng lượng tích cực cho người đối diện, điều mà Jun cũng được thừa hưởng và gửi đi trong những sản phẩm mình thực hiện.
Trong đời có những biến cố không thể tránh, đôi khi ta không có cách nào để giữ lại điều gì đó hay ai đó sắp phải ra đi.
“Ngày mẹ mất là một ngày buồn, lại còn khi sắp đến Giáng Sinh, nhưng con nghĩ rằng nhờ đó mà bản thân con, bố và anh hai mới nghĩ đến gia đình nhiều hơn, dành nhiều thời gian cho nhau hơn”, nam ca sĩ trải lòng về những mất mát đã qua, nhẹ nhàng như cơn gió thổi trên cao nguyên, lăn trên những cột gió trắng muốt xoay vòng rồi theo đó bay lên trời.
Những chuyện về sau có thể sẽ luôn khiến chúng ta cảm thấy xúc động, nhói đau mỗi khi nhắc đến.
Hiện tại mới là điều đáng trân quý
Mất đi người thân là một nỗi đau, nó có thể thôi rát bỏng theo thời gian, nhưng sự ẩm ĩ sẽ luôn còn, như một tàn lửa trong đêm đông lạnh. Tuy nhiên, cách ta đối diện với nó thế nào mới là quan trọng. Những nỗi niềm cũng có thể trở nên dịu dàng, để vun đắp cho bản thân mình lớn lên. Một lời hứa không thành có thể khiến mình cả đời đau đáu nhưng cũng có thể cho mình thêm sức mạnh để kiện toàn những điều khác.
Bởi đối với Jun, người đau nhất, buồn nhất trong sự kiến đó chính là bố. Bố ôm nỗi đau trong lòng một cách kín đáo, gói lại bằng nụ cười và sự quan tâm của một người cha, người ông, một người chủ gia đình. Bố là động lực và sức mạnh cho rất nhiều điều trong cuộc sống của Jun Phạm.
Mất mát rồi cũng hóa dịu dàng, hiện tại mới là điều đáng trân quý nhất.
Chuyến đi chơi xa cùng bố lần này có lẽ sẽ là một kỉ niệm rất đẹp, bởi hai bố con không chỉ cùng nhau đi trên những đại ngàn mà còn băng qua nỗi đau mà không phải khi nào ta cũng đủ dũng cảm để đối diện. Đến khi ta ngồi xuống giữa đất trời, cùng nhau nói về điều mất mát một cách nhẹ nhàng nhất, xoa dịu nhau bằng một cái siết tay, trao nhau những cái ôm thật chặt, cũng là khi cơn đau đã hoá thành một thứ hành trang đáng quý.
Hơn ai hết, Jun hiểu rằng món quà Giáng sinh quý giá nhất mình tặng bố không phải là chiếc đồng hồ đeo tay kia, mà là những giây phút của hiện tại của hai bố con mình, là thứ “tài sản” mà anh sẽ dành dụm và chắt chiu suốt cuộc đời.