VĂN HÓA

Mùa vàng của lúa chín

Nữ Trương • 02-06-2025 • Lượt xem: 143
Mùa vàng của lúa chín

Có những mùa trong năm, chỉ cần nhắc đến là lòng đã rưng rưng nhớ. Với tôi, mùa lúa chín ở miền Trung là một mùa như thế. Dưới nắng tháng Năm, những cánh đồng vàng rực trải dài bất tận, như một bức tranh quê mà đất trời vẽ tặng, vừa mộc mạc, vừa lộng lẫy, khiến bất cứ ai đi qua cũng phải dừng chân, ngẩn ngơ.

Tháng Năm về, miền Trung như được thay áo mới. Từ những ngày đầu mùa, khi lúa còn non, xanh mướt như tấm thảm ngọc bích trải khắp đồng, đến khi lúa trổ bông, ngậm đòng, rồi chín vàng, cả không gian như ngập trong sắc màu của đất trời. Tôi thích đứng trên con đê nhỏ, nhìn xuống cánh đồng lúa chín, nơi từng cơn gió lùa qua làm sóng lúa nhấp nhô, tựa như biển vàng óng ánh.

Cái màu vàng ấy không chói lòa, mà dịu dàng, ấm áp, như ánh mắt mẹ nhìn con, như nụ cười của bác nông dân khi thấy lúa trĩu bông. Có lần, tôi thử nhắm mắt lại, chỉ để nghe tiếng lúa xào xạc, tiếng gió hát, và cả tiếng chim sẻ ríu rít đâu đó trên những cây bạch đàn cuối đồng.

Cảm giác ấy... lạ lắm - như cả tuổi thơ ùa về, trong trẻo và bình yên.

Về An Giang ngắm mùa vàng bất tận trên cánh đồng Tà Pạ

Ảnh minh họa: Internet

Hương lúa chín là thứ chẳng thể lẫn vào đâu. Nó thơm nồng, thoảng trong không khí, quyện cùng mùi đất khô, mùi rơm rạ mới gặt. Tôi nhớ những buổi chiều, theo mẹ ra đồng, ngồi bên đống rơm vàng, nhìn mẹ thoăn thoắt gặt lúa, miệng hát những câu hò quê. Tiếng hò ấy, hòa cùng tiếng gió, tiếng lúa, như một bản nhạc của làng quê, giản dị mà sâu lắng. Có lần, tôi lén nhặt một nhành lúa chín, đưa lên mũi ngửi, rồi cẩn thận cất vào túi áo, như thể muốn giữ mãi cái mùi hương quê nhà ấy.

Và rồi, khi được ăn cơm gạo mới, hạt cơm trắng ngần, thơm lừng, chỉ cần thêm chút muối vừng, tôi đã thấy cả một trời quê hương trong đó. Cái vị ngọt của gạo mới, cái vị mặn của muối, tất cả như tan ra, thấm vào từng thớ lòng.

101 mẫu tranh phong cảnh đồng lúa đẹp nhất, chất lượng cao, tải miễn phí

Ảnh minh họa: Internet

Mùa lúa chín không chỉ đẹp ở sắc màu, ở hương vị, mà còn ở những câu chuyện. Đó là câu chuyện về những giọt mồ hôi rơi trên đồng, về những đêm thức trắng canh nước về, niềm vui vỡ òa khi thấy lúa trĩu bông.

Tôi từng nghe bà kể, ngày xưa, mỗi vụ mùa là một lần cả làng chung tay. Người gặt lúa, người bó lúa, người quạt thóc, tất cả đều rộn ràng như hội. Những câu hò, những tiếng cười giòn tan vang lên giữa đồng như xua tan cái nắng cháy da. Rồi những buổi chiều, bọn trẻ con trong làng tụ tập, chạy nhảy trên con đường đất đỏ, tay cầm nhành lúa vàng, thi nhau thổi còi lá, hay đơn giản là nằm dài trên bờ ruộng, ngắm mây trôi.

Tôi nhớ thằng Tí từng nghịch ngợm lấy lúa chín làm “súng”, bắn nhau chí chóe, để rồi bị mẹ mắng mà miệng vẫn cười toe toét. Những ký ức ấy, nhỏ bé mà thiêng liêng, như chính mảnh đất miền Trung này – khắc nghiệt, khô cằn, nhưng đầy yêu thương và sức sống.

Nhìn những chiếc xe thồ chất đầy lúa, lăn bánh trên con đường làng, tôi thấy cả niềm hy vọng của người nông dân. Mỗi hạt lúa vàng là một câu chuyện, là mồ hôi, là nước mắt, là những đêm dài trằn trọc lo cho vụ mùa. Nhưng trên tất cả, đó là niềm tin vào đất trời, vào cuộc đời. Có lần, tôi hỏi bác Hai - người gặt lúa thuê trong làng: có mệt không khi ngày nào cũng ra đồn; bác cười, nụ cười hiền khô: “Mệt chứ. Nhưng thấy đồng lúa chín vàng thế này, tự nhiên trong lòng bác vui - vui như mình đang làm điều gì đó cho cả làng, cả nước.” Lời bác nói, giản dị thôi, nhưng sao khiến tôi nhớ mãi. Hóa ra, trong từng hạt lúa, không chỉ có công sức của người nông dân, mà còn có cả tình yêu dành cho mảnh đất này.

Ngày mùa - Tuổi Trẻ Online

Ảnh minh họa: Internet

Mùa lúa chín, với tôi, không chỉ là mùa của thiên nhiên, mà còn là mùa của hồn cốt quê hương. Đất nước mình, từ bao đời nay, đã lớn lên từ những hạt lúa, từ những giọt mồ hôi và nụ cười của người nông dân. Mỗi cánh đồng lúa chín là một bài ca, mỗi nhành lúa vàng là một câu thơ. Và miền Trung, với những mùa vàng rực rỡ, chính là nơi những bài ca ấy vang lên da diết nhất. Tôi yêu cái sắc vàng của lúa, yêu cái hương thơm của rơm rạ, yêu cả những con người lam lũ, chân chất, đã làm nên vẻ đẹp của đất nước. Mỗi lần đi xa, chỉ cần nhớ đến cánh đồng lúa chín, lòng tôi lại bâng khuâng, như nghe đâu đó tiếng quê hương đang gọi, dịu dàng mà tha thiết.


Tag: