ĐỜI SỐNG

Quán cà phê là điểm hẹn dành cho dân nhiếp ảnh ở Huế

Bài và ảnh: Hà Thành • 11-07-2023 • Lượt xem: 852
Quán cà phê là điểm hẹn dành cho dân nhiếp ảnh ở Huế

Quán cà phê nhỏ, nhưng lại hút khách – nhất là đối với những người chơi ảnh. Không gian giản dị, mộc mạc nhưng có chất riêng của nó trở thành điểm hẹn của nhiều tay máy ở Huế.

Tin bài khác:

Những biến tấu của cầu thang

Thông thoáng cho nhà bếp

Quán này khi mở ra, làm ngứa ngáy chân tay những tay chơi ảnh ở đất cố đô, bởi cái tên. Đúng vậy, “Zoom” là một từ đủ ngắn và đủ gợi, cũng đủ sức hút với những người say mê nhiếp ảnh. “Zoom” là quán cà phê, tất nhiên có bán cà phê; nhưng “Zoom” cũng là điểm hẹn, là nơi tụ tập của những người chung một niềm đam mê. Đấy là lý do mà gã chủ quán mở ra chốn này...

Trong nhá nhem chiều, tình cờ tôi gặp gã chủ quán và biết được điều đó. Gã khá thoải mái, xởi lởi và chân tình như chính cái quán này. Và tôi được biết thêm, gã người Huế, vô sống trong Sài Gòn. Cái quán này mở ra là một lối về quê nhà, thỏa mãn nỗi nhớ và cái sự ưa xê dịch của gã. Gã bảo gã nghiện phượt, cứ phải đi mới chịu được, có những chuyến đi tới cả tháng trời. “Zoom” là một chỗ “hợp pháp” để chạy đi chạy về, là chỗ để gã và đồng bọn phượt và nhiếp ảnh có thể gắn kết và chia sẻ...

Huế thì nhỏ, cả đám chơi ảnh ở thành phố biết nhau cả; và không ngạc nhiên khi “Zoom” trở thành một địa chỉ “offline” quen thuộc. Quán không sang, cũng chẳng cầu kỳ, cũng không quá đặc biệt nhưng vẫn đầy sức hút. Có lẽ, nếu đặt niềm đam mê sang một bên, thì cái được nhất của quán chính là sự mộc mạc. Một căn nhà phố một trệt một lầu, được cải tạo thành quán cà phê, cũng nhẹ nhàng và dễ dàng như nhiều nơi khác. Không can thiệp quá nhiều vào kiến trúc của quán, không nặng nề vào những trang trí trên kiến trúc, “Zoom” có vẻ đẹp tự nhiên và bình dị, mộc mạc bởi sự trang trí đơn giản bằng những món đồ xưa cũ, đặc biệt là những chiếc máy ảnh. Lẫn trong đó, người ta có thể thấy nhiều món đồ của một thời quá vãng: Tivi, cassette, máy quay đĩa... Tất cả như gợi nhắc về quá khứ và dễ làm thời gian trôi chậm lại.

Chầm chậm, cũ cũ, man mác buồn là cái cảm giác dễ thấy ở “Zoom”. Chẳng biết có phải ngẫu nhiên không, mà hôm đó tôi được nghe tuyền một thứ đồ cổ có tên là Beatles. Bản “Yesterday” vang lên, cũng buồn buồn, cũng mộc mạc và da diết như không gian của “Zoom”, và dường như cũng gợi về điều gì đó giống như những gì đã qua.

Không gian tầng trệt của quán – không can thiệp quá nhiều vào kiến trúc; nhưng sự bài trí gợi nên cảm giác mộc mạc, gần gũi, thân thiện.

Những thứ đồ của ngày xưa...

Giá máy ảnh cũ là một điểm nhấn trong không gian chính ở tầng trệt.

Một chiếc kệ dưói chân cầu thang cũng là nơi đặt máy ảnh cũ.

Máy nghe đĩa cổ.

Không gian tầng lầu ấn tượng bởi nền gạch bông và những bức tường ốp gỗ, và cũng vẫn giản dị. Những bức ảnh treo trên tường là những kỷ niệm phượt của chủ nhân.

Một góc ngồi ở lầu lãng mạn bên ô cửa. Bàn nước là bàn máy khâu cũ.

Những kiểu decor đầy ngẫu hứng.