ĐỜI SỐNG

Tình thân trong những điều giản dị

Nữ Trương • 22-03-2025 • Lượt xem: 59
Tình thân trong những điều giản dị

Cuộc sống hiện đại đôi khi giống như một cơn gió lốc dữ dội, cuốn trôi tất cả những gì ta yêu quý trong chớp mắt. Nó thổi qua những buổi sáng vội vàng, khi ta lao ra đường với chiếc cặp căng phồng và cái bụng rỗng tuếch; nó len lỏi vào những chiều tà, khi đôi chân mỏi nhừ bước về từ văn phòng ngập trong giấy tờ; và nó gầm rú trong những đêm khuya, khi chỉ còn lại tiếng thở dài vang vọng giữa bốn bức tường lạnh lẽo.

Thời gian dành cho gia đình dần bị xóa nhòa, như một vệt sáng yếu ớt bị che khuất bởi những tòa nhà cao tầng và nhịp sống không ngừng nghỉ. Tôi từng nghĩ rằng đó là cái giá phải trả cho sự trưởng thành, cho những tham vọng lớn lao ngoài kia. Nhưng rồi, trong một khoảnh khắc lặng lẽ, tôi nhận ra rằng dù thế giới có quay cuồng đến đâu, gia đình vẫn là nơi duy nhất chờ ta trở về với vòng tay rộng mở. Chỉ cần một vài thói quen nhỏ bé, giản dị như những que củi khô gầy guộc, tôi đã có thể nhóm lại ngọn lửa ấm áp ấy, để tình thân mãi cháy sáng, xua tan cái lạnh giá của những cơn gió đời.

Ánh sáng từ bữa cơm gia đình

Bạn có nhận ra: Hạnh phúc nhất những ngày qua là bữa cơm gia đình

Ảnh minh họa: Internet

Mỗi tối, dù công việc có kéo dài đến mức đồng hồ như muốn ngừng quay, tôi vẫn cố gắng đặt chân về nhà trước khi kim giờ chạm đến số bảy. Căn bếp nhỏ bừng sáng dưới ánh đèn vàng dịu dàng, nơi mùi cơm thơm nghi ngút tỏa ra từ chiếc nồi điện cũ kỹ mà mẹ vẫn giữ như một bảo vật. Tiếng lạch cạch của bát đũa vang lên khi mẹ tỉ mỉ sắp xếp bàn ăn, từng chiếc thìa, từng đôi đũa được đặt ngay ngắn như một nghi thức thiêng liêng. Chúng tôi quây quần quanh chiếc bàn gỗ đã sờn góc theo năm tháng, không điện thoại reo inh ỏi, không tiếng tivi rộn ràng làm nền, chỉ có những câu chuyện vụn vặt, giản đơn mà ấm áp. “Hôm nay con được điểm cao môn toán, cô khen lắm!” – giọng em tôi lanh lảnh, đầy tự hào. “Bố thì gặp một khách hàng khó tính, nhưng cuối cùng cũng thuyết phục được” – bố kể, nụ cười mệt mỏi nhưng mãn nguyện.

Có hôm, em tôi say sưa kể về một chú chim lạc trên đường về, đôi mắt lấp lánh như muốn cả nhà cùng bay theo trí tưởng tượng của nó. Những bữa cơm ấy chẳng cần sơn hào hải vị, đôi khi chỉ là đĩa rau muống xào tỏi cháy cạnh hay bát canh cá nấu chua mẹ làm vội, nhưng lại chứa đựng một thứ gia vị đặc biệt – sự kết nối. Đó là khoảnh khắc mọi người thật sự nhìn vào mắt nhau, lắng nghe từng nhịp thở, từng tiếng cười, và cảm nhận trái tim mình được sưởi ấm. Bữa cơm gia đình không chỉ nuôi dưỡng cơ thể mà còn là ngọn lửa bền bỉ, kéo chúng tôi lại gần nhau hơn, từng ngày, từng phút giây.

Đôi tay cùng nhào bột

Cùng Mẹ Làm Bánh Vào Lễ Tạ ơn | Công cụ đồ họa PSD Tải xuống miễn phí -  Pikbest

Ảnh minh họa: Internet

Một chiều cuối tuần trời se lạnh, thay vì để mẹ lặng lẽ một mình trong bếp như mọi ngày, tôi bỗng nảy ra ý tưởng: “Hôm nay cả nhà làm bánh nhé!” Câu nói vừa dứt, ánh mắt em tôi sáng rực, còn bố mẹ thoáng ngạc nhiên rồi gật đầu đồng ý. Căn bếp nhỏ bỗng chốc rộn ràng như một sân khấu nhỏ. Bố vụng về cầm cây cán bột, tay run run như cậu học trò lần đầu làm bài kiểm tra, bột dính đầy lên áo mà vẫn cười toe toét. Em tôi thì nghịch ngợm, lấy bột bôi lên mặt mình thành một chú hề trắng xóa, tiếng cười khúc khích vang khắp căn phòng. Mẹ đứng bên, kiên nhẫn hướng dẫn từng bước, ánh mắt dịu dàng như ngày xưa dạy tôi buộc dây giày hay gấp chiếc áo đầu tiên. Những chiếc bánh ra lò méo mó, chẳng giống hình mẫu nào, nhưng chẳng ai bận tâm – điều quan trọng là chúng tôi đã cùng nhau tạo nên chúng.

Rồi cả nhà phân chia việc dọn dẹp: bố xung phong rửa bát, nước bắn tung tóe lên áo như một trận mưa nhỏ; tôi lau bàn, cẩn thận chùi sạch từng vết bột bám dai; còn em tôi hì hụi quét sàn với cây chổi to hơn cả người nó, miệng vẫn líu lo hát. Những công việc tưởng chừng đơn điệu, nhàm chán bỗng hóa thành một bản hòa tấu vụng về nhưng tràn đầy yêu thương. Tôi nhận ra rằng khi cùng nhau làm việc, chúng tôi không chỉ san sẻ gánh nặng mà còn dệt nên những sợi dây vô hình của trách nhiệm, của sự gắn bó, để mỗi góc nhỏ trong căn nhà đều thấm đẫm hơi ấm của tình thân.

Dưới mái nhà rộn rã

Chơi với con và 4 điều không phải cha mẹ nào cũng biết

Ảnh minh họa: Internet

Có những ngày cuối tuần, khi mỗi người thường chìm vào thế giới riêng – bố với tờ báo cũ nhàu nhĩ, mẹ với kim chỉ vá áo, tôi với chiếc điện thoại lướt không ngừng – tôi quyết định thay đổi. “Cả nhà ra sân chơi bóng nhé?” – tôi đề nghị, rồi không chờ câu trả lời, tắt luôn wifi để cắt đứt mọi cám dỗ. Tiếng bóng lăn lóc cóc trên nền đất khô, tiếng hò reo vang lên khi bố sút trượt vào bụi cây, và cả tiếng thở hổn hển của mẹ khi cố chạy theo em tôi – tất cả hòa thành một bản nhạc sống động, đầy sức sống.

Có hôm, chúng tôi cùng ngồi chen chúc trên chiếc sofa cũ, mở một bộ phim đen trắng từ thời bố mẹ còn trẻ, vừa xem vừa bình luận rôm rả, tiếng cười át cả tiếng loa rè rè. Có lần, mẹ bất ngờ lôi từ kệ sách một cuốn sổ cũ, giọng run run đọc một đoạn thơ ông ngoại viết từ những ngày xa xôi, rồi cả nhà lặng đi, như nghe thấy tiếng ông vọng về qua từng con chữ phai màu. Những khoảnh khắc ấy chẳng cần xa hoa, chẳng tốn kém, nhưng lại giống như những viên gạch nhỏ, lặng lẽ xây nên bức tường vững chãi của tình thân. Tương tác không chỉ là những lời nói vu vơ, mà là cách chúng tôi cảm nhận nhịp đập của nhau, sống động và chân thật, như hơi thở của chính ngôi nhà này.

Những lá thư tay trong đêm

Những lá thư tay

Ảnh minh họa: Internet

Một tối mưa rả rích, khi thành phố ngoài kia chìm trong tiếng ồn của xe cộ và ánh đèn lập lòe, tôi bất chợt nói: “Hay là mình viết thư cho nhau đi?” Bố ngước mắt lên, hơi ngạc nhiên, mẹ mỉm cười hiền hậu, còn em tôi thì hí hửng chạy đi lấy giấy bút như thể đó là trò chơi yêu thích nhất của nó. Chúng tôi ngồi quanh chiếc bàn tròn, ánh đèn vàng mờ nhạt chiếu lên những dòng chữ nguệch ngoạc dần hiện ra. Tôi viết cho mẹ: “Con xin lỗi vì đôi lúc bận rộn quá mà quên hỏi mẹ có mệt không, có cần con giúp gì không.” Mẹ viết cho bố: “Cảm ơn anh vì dù có vất vả thế nào, anh vẫn luôn là chỗ dựa vững chắc cho cả nhà.” Em tôi thì vẽ một bức tranh vụng về với ngôi nhà và bốn người đứng cạnh nhau, chú thích bằng nét chữ ngây ngô: “Con yêu mọi người nhiều lắm luôn!”

Khi đọc thư của nhau, mắt mẹ đỏ hoe, bố ho khan vài tiếng để giấu đi giọt nước mắt chực trào, còn tôi chỉ biết ôm em thật chặt, cảm giác trái tim mình như tan chảy. Những lá thư ấy không dài, không hoa mỹ, nhưng chứa đựng những điều chúng tôi thường ngại ngỏ lời trực tiếp. Từ đó, thỉnh thoảng, chúng tôi lại lặng lẽ viết cho nhau – như một cách để trái tim được lên tiếng, để tình yêu được giữ mãi trong từng nét mực, từng nếp giấy nhàu nhĩ theo thời gian.

Dẫu cuộc sống có bận rộn đến đâu, có xô đẩy ta qua bao cơn gió lạnh lẽo của mỏi mệt và lo toan, tôi hiểu rằng gia đình không phải là một đích đến xa xôi mà ta phải lao đầu chạy đuổi. Nó là con đường nhỏ ta bước đi mỗi ngày, với từng viên sỏi là những thói quen giản dị, những khoảnh khắc tưởng chừng bình thường nhưng lại vô cùng ý nghĩa. Một bữa cơm ấm áp quây quần bên bàn ăn, một buổi tối rộn ràng tiếng cười và trò chơi, đôi tay cùng dọn dẹp căn nhà bừa bộn, hay những dòng chữ run run viết trong đêm mưa – tất cả đều là hơi thở của yêu thương, là mạch sống của ngôi nhà này.

Giữa dòng đời xô bồ, khi những cơn gió lạnh thổi qua mang theo bao áp lực và đổi thay, gia đình vẫn là nơi ngọn lửa bền bỉ cháy sáng, sưởi ấm ta bằng sự hiện diện giản đơn mà sâu sắc đến lạ. Chỉ cần ta dừng lại, dù chỉ một khoảnh khắc nhỏ bé, để nhóm lên ngọn lửa ấy bằng chút tâm sức và sự quan tâm, ta sẽ thấy rằng hạnh phúc không ở đâu xa xôi, mà nằm ngay trong vòng tay của những người ta yêu thương nhất – những người đã, đang và sẽ mãi là nhà.


Tag: