Khám phá

Trung niên hãy sống cho chính mình

Dã Quỳ • 25-12-2017 • Lượt xem: 11901
Trung niên hãy sống cho chính mình

Đã bao giờ bạn nghĩ, trung niên mình sẽ sống ra sao? Chăm con chăm cháu, hay đi đây đi đó, tụ tập với mấy người bạn già?

Con người chúng ta ai đều cũng phải trải qua những nấc thang nhất định trong cuộc đời: 

18 tuổi bước chân vào cuộc sống tự lập, rời xa vòng tay bố mẹ.

22 tuổi khoác nên mình một bộ cánh nghiêm túc, đeo nên chân những đôi giầy cao gót, những đôi giày da được đánh bóng và ra nhập xã hội bên ngoài giảng đường.

40 tuổi là lúc tất bật với gia đình, sự nghiệp và cả nhiều lỗi lo tâm lý của tuổi tứ tuần.”

Ai cũng nói năm 22 tuổi là năm tháng chênh vênh của cuộc đời, nhưng khi đủ chính chắn nhìn lại thì có lẽ bạn nhận ra rằng đó là những tháng ngày đẹp nhất, khi mà ta chẳng có gì ngoài tuổi trẻ.

Và có lẽ, khi bước sang tuổi 40, cái tuổi mà chúng ta đã đi được một đoạn đường đủ dài, có nhiều trải nghiệm cuộc sống hơn. Có một gia đình riêng và đồng thời có thêm nhiều lỗi lo được mất khi mà sức khỏe của bản thân đang có dấu hiệu đi xuống., chúng ta mới thực sự thấy cô đơn và chênh vênh hơn những năm tháng 22 rất là nhiều.

Chẳng nhớ ai đã từng nói, nhưng những người tứ tuần vẫn luôn rỉ tai nhau một điều khiến rất nhiều người phải suy nghĩ và chiêm nghiệm đó là: “Sang đến cái độ tuổi này rồi chẳng biết còn bao nhiêu thời gian có thể mỉm cười và ngắm nhìn bầu trời thật rộng và xanh nữa. Vì vậy, tứ tuần là giai đoạn mỗi chúng ta  nên sống cho bản thân mình, hưởng thụ cuộc sống của riêng mình nhiều hơn. Cả đời lo cho con cái, cả một thanh xuân phấn đấu làm việc, đến bây giờ coi như cho phép mình nghỉ ngơi. Đi nơi mình muốn, làm điều mình thích và kết giao thêm với nhiều người bạn để sao cho tâm hồn mình bình an, vui vẻ và thanh thản là được”. Có lẽ khi mới nghe sẽ chẳng thấy điều đó có gì đặc biệt, nhưng khi tĩnh tâm và ngồi lại ta mới thấy hết được mọi dụng tâm trong lời nhắn nhủ đó.

Người ta nói nước mắt chảy xuôi không chảy ngược là có đạo lý cả. Bạn dành  cả đời cho con cũng giống như bố mẹ mình trước kia dành cả đời cho chúng ta. Nhưng đến khi con cái có gia đình của riêng mình, những đứa trẻ đó sẽ có thêm nhiều nỗi lo lớn lao hơn và thế giới của chúng chẳng còn riêng chúng ta nữa cũng như khi xưa thế giới của chúng ta đã từng không còn riêng bố mẹ mình.

Lựa chọn những năm tháng trung niên và thời gian sau này của mình quây quần bên con cháu là đúng tuy nhiên nếu dành hết thời gian bên chúng lo lắng, can ngăn xen vào những chuyện riêng vụn vặt, chúng sẽ kêu chúng ta phiền mặc dù tâm không muốn vậy. Rồi bản thân mình lại nghĩ ngợi, tự ái và bắt đầu cảm thấy cô đơn, muộn phiền. Nhưng nếu ngộ ra sớm, biết dành thời gian cho bản thân mình nhiều hơn: Tham gia các câu lạc bộ, kết bạn giao lưu với nhiều người khác, thỉnh thoảng đi đến nơi mình muốn, thi thoảng hỏi han con cái về nhiều điều trong cuộc sống thì cuộc sống trung niên của chúng ta sẽ khác rất nhiều. Sẽ không còn những nỗi cô đơn quanh bốn bức tường, không còn những nỗi lo như thể những đứa trẻ đó của ta vẫn chưa lớn khôn. Không còn cảm giác mình là gánh nặng cho con cái, chúng không còn cần mình như trước mà thay vào đó là cảm giác bình yên và thanh thản.

Cuộc sống công bằng với tất mọi người, nó như thế nào là do mình chọn. Do đó, hãy chọn làm những điều mà bản thân mình thấy vui vẻ hơn, hạnh phúc hơn trong cái tuổi xế chiều. Không nên tự rằng buộc mình lo cho con cái và nghĩ rằng đó là nghĩa vụ cả đời để rồi tự cảm thấy cô đơn và muộn phiền.