VĂN HÓA

Phùng Hiệu: ‘Sự sống mãnh liệt hơn những gì tôi biết’

Nguyễn Hữu Hồng Minh • 13-12-2019 • Lượt xem: 4053
Phùng Hiệu: ‘Sự sống mãnh liệt hơn những gì tôi biết’

Hình như các nhà thơ vẫn rất tham sống và sợ chết? Thì cuộc đời bình thường ai cũng vậy chứ đâu phải nhà thơ? Tôi buộc phải nghĩ đến việc đó khi cách đây ít lâu đọc thông tin về việc nhà thơ Phùng Hiệu tình nguyện hiến xác cho Y học sau khi anh qua đời. “Hãy tặng đời di nguyện của riêng tôi”. Một việc tưởng nhỏ nhưng làm không dễ. Hiệu sống như viết. Phô bày trần trụi hiện thực sần sùi và lãng đãng thế giới mơ mộng. Với chữ, Phùng Hiệu là sự đa cảm có tính toán.

Tin, bài liên quan:

Lê Quý Nghi, nhà thơ và ngón tay thơ

Thi giới Nguyễn Bắc Sơn

Hàn Cung Thương, thơ hạt lệ nhớ quê hương

Lâm Xuân Thi, những câu thơ tình yêu

Bài thơ cũng thế! Vỏ ngôn ngữ bọc cuộc đời anh. Đôi khi thi ảnh lóe lên chỉ vì sống thật, sự nhúc nhích rất khẽ của câu chữ. Hãy quan sát động cựa của câu này: Cung đường nhầy nhụa bùn lầy quoắn bước em thơ”.

Chân dung nhà thơ Phùng Hiệu

Và ngờ ngợ chữ mới tổ hợp nghĩa mới. “Lá gan màu nhân ái”. Thơ vạch giác quan sinh động từ va đập ngỡ tình cờ, bên ngoài. Và thơ luôn đi thẳng vào những ngã rẽ bí mật. “Sự sống vẫn mãnh liệt hơn những gì tôi biết”.

Nhà thơ Phùng HIệu ra mắt thi phẩm mới

Hiện thực gạch đá, bê-tông hóa chỉ có thể thành thơ khi giữ được nhịp đập chân thành của trái tim giữa lũy tầng sắt thép. Hình như Phùng Hiệu có trái tim mạnh mẽ ấy!

Các thi phẩm đã xuất bản của Phùng Hiệu: Tình không dám ngỏ (Nxb Văn Học 2008), Thức giấc (Nxb Thanh Niên 2010), Trong thế giới nguỵ trang (Nxb Trẻ – Wikibook 2014), Dấu chân biển cả (Nxb Văn hóa Văn nghệ 2018), Biên bản thặng dư (Nxb Hội Nhà Văn 2019).

Các nhà thơ, bạn bè thân hữu chia vui cùng nhà thơ Phùng Hiệu trong buổi ra mắt thi phẩm mới

Duyên Dáng Việt Nam giới thiệu cùng bạn đọc chùm thơ mới nhất của anh.

 

Chùm thơ Phùng Hiệu - Sa thải một cơn mơ

Di nguyện

Nếu tôi chết hãy lấy một phần thân xác

Và táng qua cơ thể những con người

Khi thế gian

không chứa hết những mảnh đời bất hạnh

Thì cần có những vòng tay nhân ái của tình người

 

Nếu tôi chết xin nhường đời đôi mắt

Để thắp lên những hy vọng tật nguyền

Trong bóng tối mơ về nơi ánh sáng

Đôi mắt còn ánh lửa của vô biên

 

Nếu tôi chết hãy chia hai quả thận

Tặng hai người xa lạ cả đời tôi

Và còn nữa, lá gan màu nhân ái

Hãy tặng đời – di nguyện của riêng tôi

 

Nếu tôi chết trái tim vừa ngưng đập

Thì xin em hãy cắt ghép cho người

Để hơi thở chảy qua bờ nhân đạo

Quả tim còn lan tỏa đến muôn nơi

 

Nếu tôi chết xác thân này dâng hiến

Đừng chôn tôi hoang phí một nấm mồ

Trong di ảnh khắc hai từ di nguyện

Để linh hồn luôn hát khúc hư vô…!

 

Sự giao cảm của tưởng thức

Ngài bảo chúng tôi rằng:
Không có thế giới siêu hình cho những người lý tưởng
Không có linh hồn cho nhân loại tái sinh
Chỉ có tưởng thức được giao cảm bên ngoài không gian bí mật
Dựng lên thế giới siêu hình…

Thưa Ngài!
Mỗi ngày tôi vẫn nhìn thấy thế giới tâm linh
Hiển hiện trong tâm hồn tuổi tên tham vọng
Thế giới sự sống đang bị suy thoái
Bởi những đố kị, tranh giành, đua chen, đốp chát
Được ngụy trang và quy hoạch đàng hoàng

Bạch Ngài!
Một khi thế giới vô hình không đủ sức dọa nạt ác nhân
Thì hữu hình tất nhiên trả giá
Khi tín ngưỡng tiêu tan
Đạo đức rùng mình nhân bản

Lạy Ngài!
Khi tư tưởng của ngài còn đầy rẫy đam mê
Thì chân lý của Ngài có làm cho chúng sinh giác ngộ?

 

Bìa thi phẩm "Biên bản thặng dư" (Nxb Hội Nhà Văn 2019) mới nhất của Phùng Hiệu

 

Em Giữa Miền Trung

Đêm qua ướt cả miền Trung
Gió giông phủ xuống bão bùng nổi lên
Quê nhà ngập lút mắt em
Mưa giăng gió hú qua thềm rêu xưa


Mỗi năm dăm trận bão lùa
Đồng hoang từ dạo mấy mùa trắng tay
Vịn đêm em bước qua ngày 
Nước ngậm ngang ngực tim dày vết đau


Vách thưa chìm đáy sông sâu
Khăn tang trắng toát mái đầu em tôi
Mẹ trôi về phía dòng khơi
Mình em lặng giữa bời bời khói hương!

 

Lửa – trên nóc nhà thế giới

Lửa bén vào từ gót chân anh

Lửa nổi lên từ cao nguyên thôn mạc

Lửa lan xa đến dãy Himalaya

Và bừng lên nóc nhà thế giới

 

Nơi có những ngôi chùa cổ kính

Nơi có những giá trị tâm linh

Nơi có những trái tim đập bằng tư duy tín ngưỡng

 

Lhasa vào mùa bạo lực

Khi đối diện với xiềng xích cực đoan

Những ngôi chùa hoá thành trụ sở

Những tu sĩ trở thành chiến binh

Vẫy cao ngọn cờ bằng lửa

 

Cháy! Cháy! Cháy!

Những em bé cởi truồng

Những thiếu niên quần rách

Những phụ nữ khăn tang

Quấn lên đầu giấc mơ độc lập

Chảy trong hồn giọt khát tự do

 

Và những ngọn lửa trên dãy Himalaya

Vẫn bừng lên trên nóc nhà thế giới!

 

Đằng sau tờ vé số        

Trên cung đường quen thuộc tuổi tên

Một bà lão chống gậy bằng đôi tay vé số

 

Sau bức tường công viên

Một ông lão mù lòa cố điệu dân ca

Từng hơi, từng hơi đứt quãng

Theo phím đàn âm vang…

 

Phía góc chợ

Một hình hài chất độc da cam

Ú ớ từng câu ai mua vé số…

 

Nơi ngã tư đèn đỏ

Anh thương binh lặng thầm

Từ chiến trường xưa lê đôi chân rách

Lời hát “ Ngày trở về…” trên chiếc bàn vé số

 

Ôi! Những tờ vé số chứng minh số phận

Tôi đau thương cầm mấy mươi nghìn…

Không thể nào xoa dịu nỗi đau

Cho em bé đến trường

Bằng tiếng rao

 Vé số…

 

Em vẫn lớn lên

Hướng về ngã tư

Người thiếu phụ lê những bước chân trên con đường chông chênh nắng

Hướng về sân ga

Xấp vé số trên tay người đàn ông mù lòa ướt đẫm

Hướng về mái trường

Cung đường nhầy nhụa bùn lầy quoắn bước em thơ

Hướng về phía hoàng hôn

Những vách lá liêu xiêu loang lổ bóng đêm

Một gia đình trú ngụ trên nền đất cái bang tanh tưởi

Sự sống vẫn duy trì

Sự sống vẫn bừng lên mái đầu ngụp lặn

Sự sống vẫn mãnh liệt hơn những gì tôi biết

Ở đó

Em lớn lên bằng vòng tay vé số

Em lớn lên từ ve chai sắt vụn

Em lớn lên bằng sự thờ ơ lạnh lẽo

 

Giữa thế giới phồn vinh

 Xa hoa

Phí phạm

Thế giới đói nghèo, chiến tranh, khủng bố

Thế giới có nguy cơ diệt chủng loài người

Ở đấy, em vẫn lớn lên…

 

Sa thải một cơn mơ

Em lặng thầm về phía cơn mơ

Bằng hy vọng đôi chân rất thật

Suốt hành trình chinh phục giấc mơ

Em chạm phải bức tranh đời hiện thực

 

Em ngỡ mình đã đặt chân đến ngưỡng cửa cao sang

Đêm hòa lẫn trong ánh đèn đô thị

Em đối diện với đồng tiền - lý trí

Với chính em nhân phẩm yếu mềm

 

Rồi một ngày nhan sắc được phô trương

Bằng giá trị phấn son, bằng đường cong thân thể

Em trở thành cánh chim hoang lạc

Bay về phía vô cùng

 

Đêm tan…

Những bước chân hoang lần về công sở

Em giật mình tỉnh giấc

Và rã rời trong hạnh phúc thuê bao!

 

Đến một ngày em nhận ra em

Thì giấc mơ đã tan về chốn cũ

Chiếc Iphone thưa thớt khách làng…

Một đêm vắng trên màn hình ế ẩm

Gọi em về - sa thải một cơn mơ.

 

P.H