VĂN HÓA
'CHO CON ĐƯỢC ÔM BA' (OST Vòng Tay Nắng): Nghẹn ngào lời con muốn nói
HaoKhanh • 09-05-2025 • Lượt xem: 14

Có bài hát nào khiến bạn nghẹn ngào, xúc động mãi không quên?
Ngồi ngẩn ngơ một mình trong quán nước quen, nhâm nhi một tách trà nhài ngọt nhẹ với mùi thơm thoang thoảng, đắm chìm vào những giai điệu âm nhạc dường như đã trở thành một thói quen khi tôi tan làm sớm. Nhưng hôm nay, có điều gì đó thật đặc biệt, dẫn dắt tôi chìm sâu vào trong hồi ức, miên man trong những kỷ niệm, đó là khi những giai điệu nhẹ nhàng, sâu lắng của ca khúc “Cho con được ôm ba” vang lên ngọt ngào, da diết:
“Hoàng hôn buông nặng trĩu đôi vai
Bao nhớ thương theo tháng năm
Ba đã dần chai với gió sương
Đôi mắt cha già vẫn trông ngóng con về
Chờ tiếng con về”
(Trích “Cho con được ôm ba”, OST Vòng Tay Nắng)
Lời bài hát như một lời tâm tình khiến tôi thổn thức, lặng mình đi lúc nào không hay. Tôi như nhìn thấy lại hình bóng ba bên mái hiên nhà, dưới ráng chiều hoàng hôn nhuộm đỏ, trông ngóng về phương xa chờ đợi con trở về. Khuôn mặt hao gầy, dáng người mảnh khảnh, mái tóc phơi sương theo năm tháng nhưng ba vẫn mỉm cười hiền từ, nhân hậu, âu yếm nhìn đàn con thơ.
Những đứa trẻ thật hạnh phúc biết bao khi được sống trong vòng tay của ba. Không giống như mẹ, luôn thể hiện tình yêu thương một cách nhẹ nhàng, ngọt ngào. Tình yêu của ba thật âm thầm, lặng lẽ, không ồn ào nhưng bền bỉ và sâu sắc.
Hình ảnh minh họa (Internet)
“Con thương ba” câu hát vang lên khiến tôi nghẹn ngào, xúc động. Hồi nhỏ, tôi dễ dàng nói câu ấy một cách nhẹ nhàng, vô tư. Nhưng không hiểu sao, sau này khi lớn lên, mỗi lần muốn nói câu nói ấy với ba tôi lại nghẹn ngào, không thốt thành lời, thế rồi lại giấu nhẹm trong lòng. Nhưng ba ơi, ba biết không?
“Con thương ba”, thương những ngày thơ ấu hồn nhiên sống bên mái nhà tranh nghèo ven con sông nhỏ. Ngày ấy cuộc sống khó khăn nhưng gia đình luôn đầy ắp tiếng cười vui tươi, đầm ấm. Ba lúc nào cũng gần gũi, chăm lo cho con từng miếng ăn, giấc ngủ, hi sinh tất cả vì con.
“Con thương ba”, thương những giọt mồ hôi rơi giữa trưa hè oi ả, ba ngồi bên chiếc võng tre vừa quạt gió vừa đung đưa võng ru con ngủ. Những đêm đông, ba trằn trọc không an giấc vì lo toan cuộc sống, khe khẽ thở dài nặng nề rồi lại quay qua dém chăn để con có một giấc ngủ ngon lành.
“Con thương ba”, thương ba vất vả, tần tảo dãi nắng dầm sương, cơ cực để nuôi lớn chúng con nên người. Chiếc áo sờn chỉ bạc màu theo ba bao năm tháng nhưng ba vẫn không đổi, cứ mỗi khi rách lại cặm cụi bên ánh nến nhỏ tần mần khâu từng đường kim mũi chỉ để dành dụm tiền, chắt chiu mua cho con bộ quần áo mới, chiếc cặp sách mới cho con đến trường.
“Con thương ba”, thương khuôn mặt lúc nào cũng lấm lem bùn đất sau mỗi buổi ra đồng nhưng lúc nào trở về ba cũng vui cười mang cho con những món quà nho nhỏ. Khi thì con châu chấu ba bắt, khi thì cái chong chóng tre ba tự làm, đôi khi giản đơn là một bông hoa ba hái bên đường rồi cài lên tóc con khen “Công chúa của ba xinh quá” rồi mỉm cười hôn lên má con.
Tuổi thơ của con hạnh phúc biết bao khi có ba chở che, vỗ về.
“Ngày con đi xa con mãi lo cho bản thân
Bao khát khao con sẽ thành công với ước mong
Quên mất gia đình vẫn chờ con ở nhà
Có ba vẫn chờ con ở nhà”
(Trích “Cho con được ôm ba”, OST Vòng Tay Nắng)
Đứa trẻ nào rồi cũng trưởng thành, cũng lớn lên. Con rời xa mái nhà thân yêu, rời xa vòng tay ba mẹ lên Sài Gòn học tập, làm việc. Cuộc sống mở ra trước mắt con những điều kỳ thú, con thỏa sức theo đuổi đam mê của mình, chạy theo những ước mơ:
Và trong hành trình rực rỡ ấy cũng là lúc con nhận ra: cuộc sống này khó khăn, vất vả biết chừng nào. Những lúc mệt mỏi muốn gục ngã, những tổn thương và đau khổ chỉ có thể khóc thầm, con lại mong muốn trở về nhà, được sà vào vòng tay ấm áp của ba, được ba yêu thương như những ngày tấm bé. Giữa phố xá đông đúc, giữa Sài Gòn tấp lập, đôi lúc con thấy mình thật nhỏ bé, lẻ loi và đơn độc. Con thèm lắm cảm giác được ba an ủi, vỗ về.
Hình ảnh minh họa (Internet)
Với con hạnh phúc nhỏ nhoi nhất là mỗi lần gọi điện về nhà, được nghe giọng ba trầm ấm, thân thương. Ba lúc nào cũng nói ba khoẻ, ba ổn, nhưng con biết ba luôn nói dối để chúng con không phải lo lắng, yên tâm mà học hành, công tác. Ba luôn hỏi: “Con có khoẻ không? Nếu mệt thì về nhà, về nhà có ba”. Mỗi lúc nghe được câu nói ấy, con lại bật khóc. Con biết, dù cuộc sống có ra sao, thì ba vẫn mãi là hậu phương vững chắc, là bến đỗ bình yên, chở che cho con đi suốt cuộc đời.
“Dù cho thơ bé hay lớn khôn
Con vẫn không thể thấu hết cuộc đời mà ba đã trải qua
Châu báu vinh quang không bằng lòng ba lúc này
Được ôm ba mỗi ngày
Cho con được ôm ba mỗi ngày”
Cho con được ôm ba, ba ơi! Một lần thôi, con muốn hít thật sâu mùi hương của ba, cảm nhận được nhịp đập trái tim ba thổn thức, nghe giọng nói trầm trầm, ấm áp của ba, để con khắc ghi trong lòng, là nguồn động viên giúp con vững vàng, mạnh mẽ hơn trên bước đường đời.
Con vẫn biết: “Có ba vẫn chờ con ở nhà. Chờ con trở về”. Và mỗi lần nghĩ như thế, con lại có thêm nguồn động lực để đứng dậy bước tiếp, cố gắng phấn đấu và học tập hơn nữa đạt được thành công, để ba không còn vất vả. Con tự hứa sẽ trở thành một người tốt như ba mong đợi, là niềm tự hào của ba.