Duyên Dáng Việt Nam

Kẻ đeo mặt nạ

Nguyễn Quang Thiều • 04-10-2021 • Lượt xem: 393
Kẻ đeo mặt nạ

Tôi cảm thấy có ai đó đang nhìn tôi từ phía sau. Cái nhìn giống như một mũi khoan máy khoan thẳng vào gáy tôi. Tôi hoảng hốt quay lại và nhận ra một kẻ đứng trước mặt tôi với một chiếc mặt nạ. Một người không quen hay một người quen? Tôi không thể nào biết.

Tin và bài liên quan: 

Giữa thi pháp Nguyễn Quang Thiều và Thanh Tâm Tuyền

Ruồi Nhiệt Đới - Tiểu thuyết Nguyễn Hữu Hồng Minh (Kỳ 1)

Nguyễn Quang Thiều: 'Tôi không phải họa sĩ mà chỉ là kẻ bị màu sắc thống trị'

Thi sĩ Nguyễn Quang Thiều viết điếu văn tiễn nhà văn Nguyễn Huy Thiệp

Nhà thơ Nguyễn Quang Thiều nhận giải thưởng văn chương danh giá Hàn Quốc

Kẻ ấy chẳng hề rời bỏ tôi, có lẽ đến tận cuối đời.

Đó là kẻ đeo mặt nạ.

Tôi đã khao khát đến sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để được một lần nhìn thấy cái mặt thật sau cái mặt nạ ấy.

Có một thời gian gần hai mươi năm, tôi thường có một cơn ác mộng kỳ dị và nặng nề nhiều lúc ngạt thở tưởng mình sẽ chết ngay trong những đêm đó. Suốt thời gian ấy chỉ một cơn ác mộng như nhau. Trong những cơn ác mộng đó, một kẻ đeo mặt nạ săn đuổi tôi. Săn đuổi nhưng không trực tiếp giết tôi. Săn đuổi với một nụ cười không bao giờ tắt mà lại làm tôi hoảng sợ và mang một cảm giác giống như một người biết chắc trong mình mang một căn bệnh nan y mà không biết phát ra lúc nào.

Một chiếc mặt nạ không thay đổi cảm xúc.

Không phải một chiếc mặt nạ có đôi mắt đỏ lòm hay một cái miệng đầy răng nhọn như răng bọn ma cà rồng.

Không phải một chiếc mặt nạ phừng phừng nổi giận hay xanh lét như một hồn ma.

Mà là một chiếc mặt nạ có vẻ mặt thật nhẹ nhõm với một đôi mắt chỉ có lòng đen, một đôi môi đỏ chót và lúc nào cũng mỉm cười.

Tôi cảm thấy có ai đó đang nhìn tôi từ phía sau. Cái nhìn giống như một mũi khoan máy khoan thẳng vào gáy tôi. Tôi hoảng hốt quay lại và nhận ra một kẻ đứng trước mặt tôi với một chiếc mặt nạ. Một người không quen hay một người quen ? Tôi không thể nào biết. Vì vậy, tôi bỏ đi. Và kẻ đeo mặt nạ bắt đầu đi theo tôi. Tôi vội dừng bước và quay lại. Chiếc mặt nạ mỉm cười với tôi. 


Tranh của thi sĩ, họa sĩ Nguyễn Quang Thiều 

Tôi nghĩ ai đó quen biết mình đang trêu đùa mình. “Người là ai ? Có việc gì không ?”, tôi cất tiếng hỏi. Chiếc mặt nạ không trả lời tôi, cái mặt không hề có một chút gợn đổi thay, chỉ cười và cũng không hề lúng túng hay bỏ đi. Tôi có vẻ cáu : “Thôi đừng đùa nữa, có chuyện gì thì nói đi”. Không trả lời, không nhún vai hay huơ tay. Chỉ mỉm cười. Tôi vừa khó chịu, vừa khó hiểu và vừa sờ sợ.

Tôi rảo bước thật nhanh và rẽ vào một lối ngõ. Kẻ đeo mặt nạ vẫn bám theo tôi với một khoảng cách chính xác không hề thay đổi. Trong khi đi như trốn chạy, tôi nhìn thấy một khoảng tối trong ngõ ngỏ và ẩn mình vào đó. Kẻ đeo mặt nạ bước từng bước từ tốn về phía tôi. Tôi nghĩ hắn sẽ không thể nào biết được tôi đang nấp trong khoảng tối đó. Nhưng khi bước chân hắn vừa đặt xuống ngang nơi tôi ẩn mình thì đột ngột hắn quay người đối diện với tôi. Tôi lạnh người vì kinh sợ. Tôi thở gấp và đầu buốt nhức vì máu không dịp nhồi lên não. Tôi thu mình lại. Tôi cảm thấy kiệt sức và tuyệt vọng khi nghĩ không còn lối thoát nào cho mình nữa.

Tôi từ từ nhắm mắt lại chờ một cái gì đó khủng khiếp xẩy đến. Một mũi dao nhọn hoắt đâm xuyên ngực tôi chẳng hạn. Nhưng quanh tôi chỉ có sự im lặng như tất cả sự sống này đã chấm dứt từ lâu rồi. Sau một hồi nghĩ kẻ đeo mặt nạ đã bỏ đi, Tôi hé mắt. Kẻ đeo mặt lạ vẫn đứng đó nhìn tôi. Đôi mắt toàn lòng đen và đôi môi đỏ chót mỉm cười làm tôi hoang mang tột độ bởi tôi không làm sao có thể xác định được cảm xúc của hắn và không biết hắn sẽ làm gì với tôi.

Tôi vùng bỏ chạy. Càng chạy tôi lại càng nghe tiếng chân của hắn vang lên ngay phía sau tôi đều đều như không để tôi chạy thoát, nhưng lại không gần hơn và cũng không xa hơn.

Tôi chạy vào phòng và đóng chặt cửa. Tim tôi đang đập bình thường trở lại. Khi yên trí cửa đã khóa chặt, tôi quay vào định nằm xuống giường nghỉ vì quá mệt mỏi và căng thẳng. Và…tôi kinh hoàng tưởng vỡ tim khi nhận ra kẻ đeo mặt nạ đang đứng ở góc phòng nhìn tôi từ lúc nào. Tại sao kẻ đeo mặt nạ lại vào được phòng tôi. Đôi mắt toàn lòng đen, đôi môi đỏ chót và chỉ mỉm cười.


Tranh của thi sĩ, họa sĩ Nguyễn Quang Thiều 

Tôi nghĩ đêm tối sẽ giúp tôi xóa đi cái mặt nạ ấy. Nhưng cả những đêm tối đen nhất và tôi đã trùm chăn kín đầu thì kẻ đeo mặt nạ vẫn đứng trước tôi rõ như ban ngày. Đầu óc tôi bắt đầu rối loạn và có dấu hiệu của bệnh tâm thần. Tôi nghĩ đến một ngày nào đó mình sẽ phát điên. Giá kẻ đó tháo chiếc mặt nạ ra, tím hay đỏ mặt giận dữ và đe dọa tôi, hoặc kể cả rút một con dao chọc tiết lợn đâm tôi thì có lẽ tôi còn thấy dễ chịu hơn là một bộ mặt như thế.

- Ngươi là ai ? Là ai ? Là ai ? – Tôi gào lên.

Kẻ đeo mặt nạ không hề phản ứng gì, chỉ mỉn cười với đôi môi đỏ chót.

- Sao ngươi không bỏ cái mặt nạ ra ? Người sợ à ? – Tôi lại gào to hơn.

Vẫn chỉ mỉm cười. Đôi môi đỏ chót bất động.

- Sẽ có ngày ta lột được cái mặt nạ của ngươi ra. Ta sẽ biết người là ai. Ta sẽ giết ngươi – Tôi rít lên.

Chẳng có gì làm kẻ đeo mặt nạ thay đổi sắc mặt. Vẫn đôi mắt toàn lòng đen như luôn luôn vô tư và như luôn luôn chẳng có ẩn ý gì, vẫn đôi môi đỏ chót và chỉ mỉm cười ở mọi nơi, mọi lúc, mọi hoàn cảnh và những lời ngọt ngào đã thành thương hiệu mà nhiều người biết đến.

Sau khi gào lên như thế, tôi chợt nhận ra tôi chẳng có lý do gì để tấn công hắn. Hắn đâu có tức giận với tôi, đâu có xỉ vả tôi, đâu có đe dọa tôi và đâu có mang vũ khí gì khi đi theo tôi và chưa lần nào hắn chạm vào tôi.

Nhưng tôi khao khát được biết cái mặt thật của hắn sau cái mặt nạ kia đến phát điên lên được. Bởi nếu không biết được sự thật sau cái mặt nạ kia một cách rõ ràng thì còn tồi tệ hơn tất cả.

Nhưng cuối cùng, tôi đã thực hiện được khao khát ấy. Tôi đã tiếp cận được kẻ đeo mặt nạ. Tôi chộp lấy cái mặt nạ của hắn để lật tung ra.

Nhưng tôi kinh hãi hơn bao giờ hết khi nhận ra : Cái mặt nạ ấy đã dính liền vào da mặt hắn vì hắn đã đeo cái mặt nạ ấy quá lâu.

Và ngay cả bây giờ, cho dù chính hắn muốn tháo cái mặt nạ ấy ra thì hắn cũng không thể nào tháo được.

-----------

(*) Chú thích ảnh chính: Tranh "Mặt nạ" do họa sĩ Đào Hải Phong vẽ cho bài viết.

 

Nguyễn Quang Thiều